Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra thì đám thị vệ không còn cố kị gì nữa, ngay lập tức xông đến chém giết.

Lúc này đây ngay cả Hoa tướng quân bọn họ cũng không quan tâm nữa, rõ ràng đã chuẩn bị đồng quy vu tận với nhau.

Cố Thanh Hy nóng nảy thốt ra một câu chửi, sau đó ném Hoa tướng quân ra nơi an toàn.

Nàng tóm lấy một thanh kích của người lùn, nhẹ nhàng hạ gục họ rồi mở ra một con đường kéo Ôn Thiếu Nghi chạy thoát ra ngoài, theo sau là một đám người lùn.

Khung cảnh trở nên rất buồn cười, một nữ nhân lôi kéo một nam nhân xiêm y không chỉnh tề chạy trốn, học liên tục nhảy sang trái rồi lại nhảy sang phải cứ như thể dưới chân có rất nhiều đá sỏi sắc nhọn.

Chạy theo phía sau lưng họ là cả một đại quân.

"Ầm..."

Cố Thanh Hy bất ngờ va phải bức tường của cung điện.

Những bức tường trong cung điện cũng giống như bã đậu, vừa bị va chạm đã ầm ầm sụp đổ.

Bên dưới bức tường cung điện, những người lùn né tránh không kịp đều đã bị đè chết.

Cố Thanh Hy khóc không ra nước mắt.

Nàng thật sự không cố ý.

Là do cung điện của bọn họ quá yếu ớt.

Vì sợ dẫm phải bọn họ, nàng và Ôn Thiếu Nghi đều phải liên tục nhảy qua nhảy lại giống như đang diễn hài kịch.

Với võ công của bọn họ thì muốn thoát khỏi đây cũng không phải là chuyện gì khó khăn, nhưng dáng người của bọn họ thật sự rất "cao lớn", ở trong hoàng cung này thì bọn họ tựa như hai bức tượng đá cực lớn, muốn không gây chú ý cũng khó.

"Ngươi nói xem, bộ dạng của ngươi xinh đẹp yêu nghiệt thế làm gì, nếu như ngươi xấu xí mập mạp thì làm gì có chuyện này xảy ra chứ?", Cố Thanh Hy nói.

Ôn Thiếu Nghi choáng váng đầu óc, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Khi tôi Cố Thanh Hy nói, hắn ta thật sự dở khóc dở cười.

Hắn ta đúng là nằm không cũng trúng đạn.

Nếu như nàng không đến đây thì bọn họ sẽ gặp đám người khó chơi này hay sao?

Nhớ năm đó hắn ta cũng phải khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi đám người này.

"Giết... giết... giết..."

Chiến hỏa rực sáng, tiếng giết chóc rung trời, cũng không biết đất nước này có bao nhiêu thị vệ đang từ trong các góc tối tràn ra.

Cố Thanh Hy không có lựa chọn nào khác đành phải kéo Ôn Thiếu Nghi tông sập các bức tường của cung điện bã đậu rồi chạy ra bên ngoài cung điện.

Rất hiếm khi nàng phải chạy trốn một cách chật vật như vậy.

Ở phía sau lưng bọn họ, đám thị vệ đã bắn tên.

Có không ít mũi tên đã bắn trúng nàng khiến cho nàng đau đớn đến nhe răng trợn mắt.

Điều may mắn duy nhất chính là những mũi tên này không mang theo lửa.

Nếu không thì rất có thể bọn họ đã phải bị chết cháy ở Oa Nhân quốc rồi.

Hai người chạy như điên nhưng đám người Oa Nhân quốc vẫn không ngừng truy kích, nơi nơi đều là bóng người.

"Chết tiệt... đám người này là kiến sao? Sao lại tràn ra từng đống nữa rồi?"

"Người dân ở đây rất có khả năng sinh con. Mỗi gia đình phải có ít nhất bốn năm người con. Họ đều tự hào và so sánh xem ai có nhiều con hơn, vì vậy... Oa Nhân quốc cái gì cũng không nhiều, chỉ có người là nhiều nhất..."

"Không có ai phụ trách kế hoạch hóa gia đình sao?"

"Kế hoạch hoá gia đình?"

Ôn Thiếu Nghi chưa kịp nghe rõ thì đã bị Cố Thanh Hy kéo vào trong một sơn động.

Sơn động không lớn, chỉ đủ chứa hai người bọn họ.

Cố Thanh Hy vội vã bịt kín miệng sơn động, thở phào nhẹ nhõm khi thấy những người lùn đuổi theo hướng khác.

“Phải làm sao mới có thể đi qua Oa Nhân nhân quốc?”, Cố Thanh Hy thở hổn hển nói.

Ôn Thiếu Nghi yếu ớt dựa vào vách động, giọng nói trầm thấp như tiếng muỗi kêu.

"Rất khó".

"Vậy ngày xưa sao ngươi có thể thoát ra được?"

Ôn Thiếu Nghi trầm mặc, tựa hồ như không muốn nhắc tới chuyện đó.

"Đừng nói là ngươi đã dùng mỹ nhân kế đó nhé?"

"Ngươi nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như ngươi hay sao?"

Lồng ngực Ôn Thiếu Nghi phập phồng, nghĩ đến những gì Cố Thanh Hy đã làm với mình trên đường đi thì hắn ta vẫn còn tức giận.

"Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi kích động làm gì?"

Cố Thanh Hy nắm lấy tay hắn ta bắt mạch.

"Nội thương khá nghiêm trọng, nhưng ngươi tạm thời sẽ không chết. Sở dĩ ngươi yếu là vì đói quá thôi".

"Thật không may, tất cả thức ăn của ta đã bị con rắn tham lam ăn hết. Nếu muốn có thức ăn thì phải ra ngoài kiếm thức ăn".

Ôn Thiếu Nghi tập trung tinh lực, cố hết sức khôi phục nguyên khí.

"Hay là ngươi ra ngoài tìm thức ăn đi, nếu không thì sẽ chết đói đó".

Ôn Thiếu Nghi suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm.

Hắn ta bây giờ đi đứng loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hơn nữa võ công còn bị phong ấn, không thể nào đối phó với đám người Oa Nhân quốc.

Nếu như lúc này hắn ta đi ra ngoài thì chẳng phải sẽ ngay lập tức bị bắt trở lại hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK