Mục lục
Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Dẫn dụ hàng vạn hung thú

Những nốt nhạc nhanh chóng biến thành thực thể của sát khí, bắn về phía bộ xương khô, bộ xương khô bất chấp đao thương không gì tiêu diệt nổi bỗng dưng rời ra toàn bộ khi bị những nốt nhạc văng vào.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lầm bầm mấy câu gì đó, mấy bộ xương khô lại liền với nhau, răng rắc răng rắc lao về phía Dạ Mặc Uyên.

Nốt nhạc của Dạ Mặc Uyên liên tục đánh cho chúng tan tác, chúng lại hợp vào hết lần này đến lần khác, tạo thành vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”

Bộ xương khô giống như biết phân thân vậy, từ một biến ra hai, từ hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu...

Những bộ xương khô hung thần ác sát nhe răng nhếch miệng nhanh chóng lấp đầy hang động bằng băng, chi chít khắp nơi.

Đến cả vách động cũng có.

Mục đích của đám xương khô này rất rõ ràng, chúng muốn giết Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên vừa thổi sáo vừa cười khẩy.

Tiếng sáo thay đổi, những cục băng rơi lả tả trên nền đất bỗng chốc biến thành người băng, dày đặc, số lượng không thua kém gì những bộ xương khô.

Đống xương khô và người băng lao vào đánh nhau, khí thế hừng hực.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn Dạ Mặc Uyên với vẻ kinh ngạc.

“Chẳng trách Thiên Phần tộc coi ngươi là đối thủ lớn nhất chỉ sau Ngọc tộc, Dạ Mặc Uyên, ngươi cũng đủ tư cách đấy”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ làm thế nào cũng chẳng thể ngờ rằng, dù thực lực đã giảm mạnh xuống cấp năm, lại còn bị thương nặng, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn đủ năng lực đánh nhau một mất một còn với ông ta.

Cho dù ông ta bị Băng Long đả thương nhưng cấp sáu và cấp năm, chênh lệch thực lực vẫn rất lớn.

Dạ Mặc Uyên chậm rãi buông cây sáo bằng bạch ngọc, không thổi thêm nữa, thế nhưng băng nhân không hề bị tan mà vẫn tiếp tục chiến đấu cùng những bộ xương khô.

Dạ Mặc Uyên cười khẩy: “Xin nhận lời khen này, hành tẩu trong giang hồ, ai mà không chuẩn bị vài nước cờ bí mật. Chẳng phải Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cũng chuẩn bị rất nhiều đó sao?”

Câu nói này của hắn còn hàm nghĩa khác.

Cơ thể Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ khựng lại, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Dạ Mặc Uyên, có vẻ ngươi biết nhiều hơn ta tưởng, nếu thế thì càng không thể giữ ngươi lại được rồi”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không còn giấu giếm gì nữa, miệng lầm bầm đọc chú ngữ, phong vân lập tức thay đổi.

Người băng của Dạ Mặc Uyên từ từ chết hết vì chấn động.

Đám xương khô kia không ngừng dính lại vào nhau, giống như có lực hút vậy, hình thành nên một bộ xương khô khổng lồ.

Nhiệt độ trong hang động xuống thấp hơn.

Ông ta có thể tung ra chiêu thức mạnh nhất bất cứ lúc nào, giam giữ linh hồn của Dạ Mặc Uyên.

“Uỳnh đùng đùng...”

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ còn chưa kịp tung ra vu thuật bắt hồn đã nghe thấy âm thanh của thiên quân vạn mã đang lao về phía họ.

Rung động quá khủng khiếp khiến mặt đất và hang động băng rung lên uỳnh uỳnh, uy thế không hề nhỏ hơn Băng Long cấp bảy.

Hai người đều biến sắc, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một đàn sói tuyết, báo tuyết và nhện độc bảy màu vân vân đang tranh nhau lao về phía họ, con nào con nấy hung thần ác sát, há cái miệng to như chậu máu.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đành phải hủy bỏ vu thuật, giữ mạng để đối phó cùng hung thú trước đã.

Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên thay đổi, đang định dùng âm sát để ngăn cản đám hung thú này thì bàn tay phải đã bị ai đó kéo đi, một giọng nói quen thuộc vọng tới.

“Đứng đờ ra đấy làm gì, còn không mau chuồn đi”.

Dạ Mặc Uyên bị người này kéo mạnh đi, lôi thẳng ra bên ngoài.

Dường như hai người rất ăn ý nên tung chưởng cùng lúc, đánh sập hang động băng, chặn kín mọi đường ra, để lại Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng hàng vạn con thú dữ.

Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.

“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cả đời khôn ngoan chắc sẽ không thể ngờ rằng sau này mình sẽ chết trong tay một nha đầu như nàng”.

“Cướp mất thọ nguyên của bao nhiêu người, đáng lẽ ông ta nên chết từ lâu rồi, sống như thế thật lãng phí không khí”.

“Bao nhiêu hung thú như thế, làm sao nàng dẫn chúng tới được?”, nghĩ tới đàn hung thú lao ầm ầm về phía mình, Dạ Mặc Uyên vẫn còn khiếp hãi.

Thực lực của đám hung thú đó chí ít cũng phải từ cấp ba trở lên.

Cho dù là cao thủ cấp bảy, gặp phải nhiều hung thú như thế cũng sẽ bị cắn chết.

Nhưng nàng chỉ đạt tới cấp hai, thế mà dám đi dụ hàng vạn con chạy tới.

“Chuyện này hả, cũng do may mắn cả thôi. Lúc đến đây ta đã đánh dấu bằng ký hiệu rất kín đáo trên vách đá, bởi vì sợ không tìm được lối ra, ban nãy trùng hợp nhìn thấy ký hiệu do bản thân tạo ra, thế là ta nhớ đến những con hung thú đang say ngủ kia, bèn tiện tay dẫn chúng tới đây”.

“Tiện tay thôi ấy hả?”, giọng của Dạ Mặc Uyên cao lên.

Cố Thanh Hy kéo cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong cong: “Đi nào đi nào, nơi này vừa có Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ vừa có Băng Long cấp bảy, ở lại đây quá nguy hiểm, chúng ta mau chóng rời khỏi vùng đất cực Bắc thôi”.

“Không đi cứu Ôn Thiếu Nghi à?”
Chương 532: Liên quan gì tới ta

Dạ Mặc Uyên chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng, muốn xem thử phải chăng Cố Thanh Hy vẫn còn vấn vương tình nghĩa với Ôn Thiếu Nghi.

Cố Thanh Hy thoáng khựng lại, trên gương mặt không thấy vẻ luyến tiếc gì, nàng chỉ điềm nhiên đáp: “Ngọc tộc cần dùng Long Châu gấp, hắn ta có tay có chân, nếu không muốn chết thì tự bản thân tìm cách rời đi thôi”.

“Phó tộc trưởng Tư Không rất muốn lấy mạng của hắn ta”.

“Hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới ta”.

Cố Thanh Hy thừa nhận, nàng không nói thật.

Thế nhưng mỗi khi nhớ tới huyết chú của bách tính Ngọc tộc, dù biết rõ Ôn Thiếu Nghi hoàn toàn vô tội, nàng cũng không thể nào chấp nhận nổi.

Dù sao Ôn Thiếu Nghi - thiếu chủ của Thiên Phần tộc, cũng từng giết không ít người của Ngọc tộc.

“Thế sao, vậy thì nàng phải nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay đấy, chớ vì trông hắn ta đẹp mã mà lại bắt đầu nhớ nhung dung mạo của hắn ta”.

“Nói đến dung mạo, tại sao chàng suốt ngày đeo mặt nạ mặt quỷ thế? Có phải chàng xấu xí đến mức không thể gặp ai đâu, chẳng lẽ chiếc mặt nạ này có bí mật gì”.

Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy vừa đi vừa cười cười nói nói rời khỏi hang động.

Ở một góc của lối rẽ, Ôn Thiếu Nghi đang siết chặt những ngón tay trắng nõn, ánh mắt đau buồn, sắc mặt khó chịu.

Văng vẳng bên tai là lời nói vô tình vô nghĩa của Cố Thanh Hy.

Hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới ta?

Hờ...

Đúng vậy, hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới nàng?

Vốn là kẻ thù không đội trời chung.

Ôn Thiếu Nghi ôm chặt lấy lồng ngực mình, chẳng hiểu tại sao, trái tim hắn ta buồn bực vô cùng, đến cả hít thở cũng khó khăn.

Nhất là khi hắn ta nhớ tới hình ảnh Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên sát cánh bên nhau, nói cười vui vẻ.

Ôn Thiếu Nghi một mình rời đi trong lạc lõng.

Sau khi hắn ta rời đi, Dạ Mặc Uyên lặng lẽ liếc về phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khoan khoái.

Cố Thanh Hy trêu chọc: “Chuyện gì khiến chiến thần vương gia vui vẻ thế?”

“Tìm được Long Châu, chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?”

Dạ Mặc Uyên lấy Long Châu ra, đưa tận tay cho Cố Thanh Hy.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, đang định đưa tay ra lấy thì một luồng sát khí khủng khiếp bất thình lình lao tới, tách ra tấn công Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy.

Đồng thời, một bàn tay to lớn nhưng nhăn nheo hướng về phía Long Châu.

Ánh mắt của Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy đồng thời trở nên lạnh lẽo, Dạ Mặc Uyên thu Long Châu về, tung chưởng đẩy người đó ra.

Cố Thanh Hy xoay chân một cái, đạp bay người kia.

Đây rõ ràng là kiểu tấn công một người nhắm vào phần trên một người nhắm vào phần dưới đầy ăn ý.

“Đùng đùng đùng..”.

Ba người hỗn chiến, quyền ảnh vung loạn xạ, tốc độ nhanh như gió lốc, thậm chí còn chẳng nhìn rõ bóng người.

Từng luồng uy lực kinh khủng trong hang động băng không ngừng truyền ra, dư chấn mạnh mẽ khiến những tảng băng bên trong nhanh chóng tan thành nước.

Thỉnh thoảng một vài con hung thú đến gần cũng chết ngay khi bị dư chấn hất văng.

“Đùng..”.

Cuối cùng...

Ba người tách nhau ra.

Một nữ tử mặc áo đỏ bị hất bay, cơ thể Dạ Mặc Uyên di chuyển nhanh như chớp, ôm lấy cơ thể nàng, đối đầu cùng với kẻ cướp Long Châu.

Cố Thanh Hy bị đá ra khỏi trận đấu, đau đến mức lồng ngực nàng nhói lên từng hồi.

Nếu không phải vì Dạ Mặc Uyên đã hóa giải uy lực của cú đá đó, có lẽ nội tạng của nàng cũng vỡ nát rồi.

Cố Thanh Hy cười khẩy: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là lão đầu Tư Không của Thiên Phần tộc à. Ngươi không phải phó tộc trưởng cao cao tại thượng ư, tại sao lại chật vật thế này, chậc chậc chậc, Thiên Phần tộc không có y phục cho ngươi mặc sao, trông ngươi rách rưới chưa kìa”.

Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không vô cùng khó coi.

Ban nãy đại chiến cùng Băng Long, ông ta bị Băng Long đả thương, không chỉ tổn thất nặng nề mà y phục cũng bị Băng Long xé rách tơi tả, hiện giờ miễn cưỡng che đậy được vài bộ phận quan trọng.

Đây là lần ông ta xấu hổ nhục nhã nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Cố Thanh Hy cười khúc khích mà trêu chọc: “Thiên Phần tộc không có tiền mua y phục cho ngươi thì để tỷ tỷ mua cho ngươi nha, tỷ rất hào phóng đấy, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi một tiếng tỷ tỷ thôi”.

“Con nha đầu chết tiệt, chết đến nơi rồi mà còn lớn giọng hỗn xược”.

Tất cả lửa giận như trộn lẫn vào nhau, phó tộc trưởng Tư Không chẳng hề nể nang, cứ ra tay là tung tuyệt chiêu.

“Đùng uỳnh uỳnh..”.

Các khối băng trong hang động bay lên như được điều khiển, hình thành nên một xoáy lốc cuốn về phía Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên cầm ngang cây sáo, nội lực ngưng tụ trên cây sáo bạch ngọc, dồn hết sức lực mà vung tay.

Xoáy lốc tản ra thành hai nửa rồi nhanh chóng tụ lại thành cơn lốc nhỏ hơn, mỗi cơn lốc đều mang theo lưỡi đao chết người, bất chấp mọi thứ, đuổi theo Cố Thanh Hy và hắn.

Xoáy lốc quá nhanh, chưa đến gần mà sát khí đã dồn tới, Cố Thanh Hy nhanh chân né tránh sát khí từ xoáy lốc đáng sợ đó.

“Lão già chết tiệt nhà ngươi, bị thương nặng như vậy mà còn có công lực bậc này, chẳng lẽ thực lực của ngươi là cấp sáu đỉnh phong?”
Chương 533: Rồng vẫy đuôi

Cây sáo bạch ngọc của Dạ Mặc Uyên xoay một vòng đầy nho nhã, từ một cây sáo bạch ngọc biến thành mười cây sáo bạch ngọc, hắn dùng nội lực thúc đẩy chúng phát ra nốt nhạc, ngăn cản hai xoáy lốc kia.

Tình thế thay đổi.

Trận chiến biến thành trận đại chiến giữa sáo bạch ngọc và xoáy lốc, Cố Thanh Hy bỗng thành người ngoài.

Xoáy lốc đổi hướng, chuyển sang tấn công Dạ Mặc Uyên, điên cuồng bao vây Dạ Mặc Uyên.

Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên vẫn hiên ngang, ngăn cản từng cơn gió của xoáy lốc.

Trông qua thì có vẻ như hai bên ngang sức ngang tài.

Nhưng Cố Thanh Hy hiểu rằng thực lực của Dạ Mặc Uyên giảm mạnh, hiện giờ chỉ còn cấp năm, trên người hắn vẫn còn vết thương do chất độc gây nên, không thể nào là đối thủ của cấp sáu đỉnh phong.

Hiện giờ họ đang so bì nội lực, một khi nội lực của Dạ Mặc Uyên thua kém phó tộc trưởng Tư Không, hắn chắc chắn sẽ bị những cơn lốc kia ăn sạch sẽ, đến mẩu xương cũng không còn.

Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên càng lúc càng yếu, loáng thoáng có cảm giác như không trụ nổi, Cố Thanh Hy cuống đến mức xoay vòng vòng, nàng muốn giúp hắn nhưng không tìm được cách gì ổn thỏa.

Cấp sáu đỉnh phong, hiện giờ nàng không thể nào đối phó nổi.

“Mau... mau đi đi...”

Dạ Mặc Uyên dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng nhanh chóng rời đi.

Hắn sắp không chống đỡ nổi nữa.

Làm sao Cố Thanh Hy có thể bỏ hắn lại một mình chứ.

Trong lúc cấp bách, nàng lấy Long Châu ra và giơ nó lên cao: “Lão già kia, chẳng phải ngươi muốn lấy Long Châu ư? Ta có thể đưa nó cho ngươi, chỉ cần ngươi lập tức thu tay. Nếu ngươi không thu tay, ta sẽ phá hủy viên Long Châu này, đến lúc đó hai ta đừng ai hòng lấy được”.

Sau vài lần chạm trán, phó tộc trưởng Tư Không thừa biết Cố Thanh Hy tinh quái, làm sao có thể mắc bẫy nàng được.

“Không muốn hắn ta chết thì ngươi ném Long Châu qua đây trước”.

“Ta ném Long Châu qua đấy, lỡ như ngươi không thả người thì phải làm sao?”

“Ngươi không ném qua đây, ta vẫn có thể giết các ngươi rồi lấy Long Châu”.

“Ngươi giết bọn ta cũng dễ dàng thôi, nhưng trước khi ngươi giết bọn ta, ta vẫn đủ năng lực phá hủy Long Châu đấy. Cho dù ta không thể phá hủy Long Châu, ta cũng có thể ném nó xuống thung lũng băng vạn trượng”.

Cố Thanh Hy nhích người về phía thung lũng băng không xa ở phía sau nàng, nơi đó mịt mù trong biển mây, không biết sâu đến mức nào.

Ánh mắt Cố Thanh Hy trở nên tàn nhẫn, nàng cao giọng: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không thu tay, hai ta cùng mất cả chì lẫn chài”.

“Một”.

Thái độ của nàng kiên quyết, không hề giống như đang đùa, làm phó tộc trưởng Tư Không tức đến mức xanh mặt.

Hai bên giằng co, không ai chịu thỏa hiệp.

Thế nhưng trận chiến vẫn còn tiếp diễn, Dạ Mặc Uyên đang sống chết đối đầu cùng lốc xoáy.

Phó tộc trưởng Tư Không cũng chẳng dễ chịu gì, ông ta bị Băng Long cấp bảy đả thương quá nghiêm trọng, hiện giờ lại phải hao tổn lượng lớn chân khí để đối phó với Dạ Mặc Uyên, sau trận chiến này, cho dù giết được Dạ Mặc Uyên, tu vi của ông ta cũng tổn thất rất nhiều.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chết tiệt.

Nếu không phải vì ông ta tham sống sợ chết, bỏ mặc ông ta ở lại giãy giụa trong trận đại chiến với Băng Long cấp bảy, ông ta cũng không bị thương nặng như thế này.

“Hai”.

Cố Thanh Hy lạnh lùng trợn mắt nhìn phó tộc trưởng Tư Không, sẵn sàng hô “ba” bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Hy rất cuống.

Phó tộc trưởng Tư Không cũng sốt ruột.

Hai người chỉ có thể tấn công nhau bằng tâm lý, đánh cược đối phương bỏ cuộc trước.

Cố Thanh Hy đột nhiên bật cười rất thản nhiên: “Không ngờ lão già nhà ngươi vẫn rất quan tâm đến bọn ta đấy, coi trọng bọn ta hơn cả Long Châu, cũng đành thôi, ném viên Long Châu này đi, dù sao thứ mà ta không có được, đừng ai hòng có được”.

Cố Thanh Hy siết chặt viên Long Châu, bất tri bất giác truyền nội lực cho nó.

Nàng sẽ hô ba ngay lập tức.

Phó tộc trưởng Tư Không thu sức mạnh lốc xoáy về trước nàng một bước.

Ông ta dùng tốc độ nhanh nhẹn như một con báo săn phóng tới trước mặt Cố Thanh Hy, giơ tay định cướp luôn viên Long Châu trong tay nàng.

Gần như đồng thời, Long Châu tỏa ra ánh hào quang, dẫn dụ Băng Long tới.

Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng rồng ngâm, một con rồng khổng lồ dài tới mười mét uốn mình lao tới, há cái miệng to lớn, dùng nội lực định hút viên Long Châu vào miệng.

Cố Thanh Hy coi trọng viên Long Châu này hơn cả tính mạng của bản thân, làm sao có thể để ai cướp nó đi được.

Nàng lập tức cất viên Long Châu vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó ngăn cản.

Tốc độ của Băng Long nhanh khủng khiếp, sát tâm lại nặng, vung đuôi lên là nửa hang động sụp xuống.

Một sát chiêu khủng khiếp chưa từng có quét về phía Cố Thanh Hy.

Đồng tử của Dạ Mặc Uyên co rúm lại.

Một lần vẫy đuôi dốc toàn lực của Băng Long cấp bảy, hoặc dù cho chỉ là cấp sáu, không chết cũng trọng thương, nàng làm sao có thể tránh được.

Trong tình huống cấp bách, Dạ Mặc Uyên cuống cuồng nhào sang, chắn trước mặt nàng, thay Cố Thanh Hy đỡ lấy cú vẫy đuôi trí mạng.

“Phụt...”

“Phụt...”
Chương 534: Mau tỉnh lại

Dạ Mặc Uyên phun máu tươi, Cố Thanh Hy cũng bị sức mạnh dư âm còn sót lại làm cho bị thương, lực cực lớn hất hắn và Cố Thanh Hy văng ra xa.

“A…”

Cách hai người không xa là một thung lũng băng.

Thung lũng băng rất sâu, hệt như vách núi thăm thẳm, hai người bị sức mạnh đó đánh văng vào dưới đáy thung lũng băng.

“Gào…”

Băng Long lại gầm lên một tiếng, bắt đầu cuồng loạn.

Nó muốn lao xuống cướp lấy Long châu nhưng không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại, xoay thân tấn công về phía phó tộc trưởng Tư Không.

Tim phó tộc trưởng Tư Không lộp bộp một cái.

Ông ta lấy thứ gì đó ra từ trong tay áo, nhìn xuống thì thấy một hạt châu hệt như Long châu, bên trên còn lưu lại khí tức của Long châu.

Chết tiệt…

Người phụ nữ chết tiệt kia lại dám nhét cho ông ta một viên Long châu giả trước khi rơi vào thung lũng băng.

Điều đáng giận là ông ta bị nhét Long châu giả lúc nào mà bản thân cũng không biết.

Trên đỉnh hang băng, trận chiến diễn ra kịch liệt, mây trời đều đổi sắc.

Cố Thanh Hy không có tâm tư để ý đến trận chiến vì nàng và Dạ Mặc Uyên đang rơi xuống rất nhanh.

Dưới đáy thung lũng băng toàn là tường băng trơn trượt, ngay cả một chỗ lồi lõm cũng không có, càng không có gì để cho họ bám vào.

Cố Thanh Hy bị thương, vết thương của Dạ Mặc Uyên càng nặng hơn, họ lại cách xa vách tường băng của thung lũng băng, không thể thi triển võ công, chỉ có thể không ngừng rớt xuống

Cố Thanh Hy không cam lòng, nàng không muốn chết như thế.

Bên tai là giọng nói yếu ớt và cái ôm của Dạ Mặc Uyên.

“Lên tận trời cao, xuống tận suối vàng, Dạ Mặc Uyên ta đời này kiếp này chỉ cùng với nàng”.

“Mạng của Cố Thanh Hy ta, trừ phi ta tự dâng ra thì không ai có thể lấy được”.

Nói rồi Cố Thanh Hy cười lạnh, ánh mắt trở nên hung tàn, dùng sức lắc Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay.

“Tiểu Cửu Nhi, ta ra lệnh cho ngươi lập tức tỉnh lại, chỉ cần ngươi tỉnh, ta thưởng cho ngươi một trăm con lợn”.

Tiểu Cửu Nhi say rượu phát ra tiếng xì xì thèm thuồng, lắc đầu như thể vẫn còn trong giấc mộng, dường như vừa rồi có người nói cho mình tới một trăm con heo.

Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Tiểu Cửu Nhi, mau, lập tức biến thân cứu bọn ta, nếu không tất cả mọi người đều ngã xuống chết ở đây mất”.

Tiểu Cửu Nhi mơ màng ngẩng đầu lên đón lấy gió lạnh không ngừng thổi đến, cơ thể rùng mình một cái, đến giờ nó vẫn chưa phản ứng lại.

“Còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao? Lập tức biến thân, nếu không tối nay hung thú ở bên dưới sẽ có món canh rắn đó”.

Cố Thanh Hy đập vào đầu nó một cái khiến Tiểu Cửu Nhi choáng váng.

Tốc độ rơi xuống quá nhanh, Tiểu Cửu Nhi còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh rượu hình như đã có chút phản ứng, nó trừng mắt nhìn Dạ Mặc Uyên đang bày ra vẻ mặt cạn lời, rồi lại trông sang Cố Thanh Hy đang có sắc mặt cũng chẳng đẹp hơn là bao, sau đó lập tức biến thân.

Từ ba mét, đến ba mươi mét, một trăm mét, cuối cùng biến thành một con mãng xà khổng lồ chín đầu.

Tiểu Cửu Nhi cúi thân, cõng Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy không ngừng rơi xuống, mượn nhờ tường băng trơn trượt để nhanh chóng lao xuống.

Mấy người Cố Thanh Hy thở phào.

Cũng may, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng phản ứng lại, bằng không, họ ngã xuống từ trên cao thế này, không chết mới lạ.

Một vùng đất Cực Bắc nhỏ bé mà lại có thung lũng băng sâu như thế, lúc này Cố Thanh Hy mới nhận ra việc mình cố chấp nhảy xuống nguy hiểm thế nào.

Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy các đôi mắt trên chín cái đầu của Tiểu Cửu Nhi đều đang nhắm lại.

Cơ thể to lớn cũng rơi xuống.

“A…”

Cố Thanh Hy thất thanh kêu lên, ra sức túm lấy Tiểu Cửu Nhi: “Con rắn ngu ngốc, ngươi đang làm gì thế hả?”

Tiểu Cửu Nhi rùng mình, khôi phục một chút tinh thần rồi mới đứng vững được.

Nó gượng cười.

Uống nhiều rượu quá, đầu óc hơi mơ hồ.

Sắc mặt Cố Thanh Hy cực kỳ khó coi.

Vì Tiểu Cửu Nhi vừa ổn định được một lúc thì lại bắt đầu lắc lư, dao động quá lớn khiến hai người suýt bị văng ra.

Dù miễn cưỡng phanh lại nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, thân rắn lại không khống chế được mà rơi xuống hoặc lắc lư qua lại.

Dù cả hai đang ngồi an toàn trên lưng con rắn khổng lồ nhưng đây rõ ràng là đang trải qua nguy hiểm.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi, nàng sẽ chôn thây tại đây.

Dạ Mặc Uyên bị thương khá nghiêm trọng, nào có thể chịu đựng sự giày vò như thế, hắn lập tức nôn ra máu, nhuộm đỏ quần áo của Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy tức điên: “Nếu ngươi còn chưa chịu tỉnh táo đưa bọn ta xuống đó an toàn thì ta sẽ không cho ngươi bất kỳ miếng thịt nướng nào, còn sẽ lấy hết gan rắn của ngươi ra ngâm rượu uống, nếu ngươi không tin, bây giờ có thể thử”.

Không biết là nghe thấy Cố Thanh Hy không cho mình thịt hay là sợ bị lấy gan rắn mà cơ thể Tiểu Cửu Nhi run lên, cuối cùng nó cũng tỉnh rượu một chút, bắt đầu giữ vững thăng bằng, tiếp tục bò xuống dưới.

Hai người một rắn đập mạnh vào trong nền tuyết khiến Cố Thanh Hy đau đến mức nhíu mày, vội vàng đỡ Dạ Mặc Uyên bị thương nặng dậy.
Chương 535: Tinh hạch

Tiểu Cửu Nhi chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.

Nó thề.

Nó không hề cố ý.

Vì tảng băng đó quá trơn, nó bị rơi xuống cũng đau lắm chứ bộ.

Cố Thanh Hy trợn mắt liếc Tiểu Cửu Nhi, không để ý tới nó nữa mà cẩn thận bắt mạch cho Dạ Mặc Uyên.

Vị trí lục phủ ngũ tạng của hắn bị đảo lộn, cột sống lưng gãy vài đốt, máu chảy ồ ạt, đến cả gân mạch cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn thế, trong cơ thể còn có một loại khí độc chạy khắp, dường như chỉ muốn phá nát người để xộc ra.

“Dạ Mặc Uyên, chàng tỉnh dậy đi, không được ngủ, ta sẽ chữa cho chàng ngay bây giờ”.

Cố Thanh Hy luống cuống lấy hòm thuốc từ trong nhẫn không gian ra, tìm một lượt nhưng lại nhận ra trong hòm không hề có loại thuốc nào có thể chữa trị nhanh chóng vết thương của hắn.

Tay nàng run run không ngừng.

Là thầy thuốc nên nàng biết với tình hình vết thương nặng như thế, Dạ Mặc Uyên rất có thể không qua được đêm nay.

Nàng cắn răng ép bản thân phải thật bình tĩnh, vừa giúp hắn cầm máu, nối xương, vừa châm cứu giải độc cho hắn.

Nàng còn muốn truyền chân khí của mình cho hắn để trị thương, nhưng nàng lại phát hiện lục phủ ngũ tạng của mình cũng đang cuộn trào không ngừng, thậm chí đến cả đầu óc cũng bắt đầu choáng váng nặng nề.

Cấp bảy…

Thực lực rất mạnh.

Nàng cũng phải mạnh như thế.

Nàng lập lời thề nhất định phải nhanh chóng lên được cấp bảy, dù cho phải trả bất cứ cái giá nào.

“Ầm ầm…”

Phía trên thung lũng băng không xa phát ra âm thanh ầm ầm, kèm theo đó là vô số tiếng gầm gừ của hung thú, Cố Thanh Hy ra hiệu cho Tiểu Cửu Nhi thu nhỏ thân hình, ẩn giấu thân thể, bản thân nàng cũng kéo Dạ Mặc Uyên đang hấp hối né sang một góc.

Nàng lén nhìn lên trên, thấy thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị một đám hung thú vây quanh, chúng tranh nhau cắn xé máu thịt của ông ta.

Thương thay, dù có võ công cao cường, nhưng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lại đang bị một đám hung thú xâu xé đến mức không đánh trả được chút nào.

Chẳng biết từ bao giờ mà Dạ Mặc Uyên đã khôi phục được một chút khí lực, hắn che mắt nàng lại, không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn tới mức đó.

Cố Thanh Hy bình tĩnh nói: “Không sao đâu, loại cặn bã đó chỉ bị cắn xé là quá nhẹ rồi”.

Sau đó nàng kéo tay hắn ra, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, lúc này thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đến cả xương cốt cũng không còn.

Anh hùng một thời đã chết đi như vậy đấy.

Cố Thanh Hy hỏi: “Chàng sao rồi, còn gắng gượng được không?”

“Được mà… Yên tâm đi, ta không chết nổi”.

Ngoài hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp mất tính mạng của hắn.

“Xì xì…”

Vừa nghe thấy vài tiếng “xì xì, Tiểu Cửu đang “trốn” lại chầm chậm bò lên trên, không ngờ…

Không ngờ nó lại giết được mấy con hung thú mới rơi xuống, còn kéo xác của bọn nó tới trước mặt Cố Thanh Hy để nàng nướng cho nó ăn.

Suy nghĩ của Cố Thanh Hy lúc này rất loạn.

Nàng đếm thử, thấy tổng cộng năm con.

Sao nhóc này không đi ăn cướp luôn đi?

Không thấy nàng đang bị thương nặng lắm hả?

Rốt cuộc ai mới là thú cưng chứ?

“Hôm nay ta sẽ nướng thịt rắn”, giọng Cố Thanh Hy âm u.

Tiểu Cửu Nhi “xì xì” vài tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Cuối cùng, nó há to cái miệng rộng như bồn máu cắn xé xác hung thú, mò tìm tinh hạch bên trong chúng, sau đó ngúng nguẩy quẫy đuôi nuốt gọn tinh hạch vào bụng.

Cuối cùng phát ra âm thanh thỏa mãn vui vẻ.

Cố Thanh Hy ngây ngốc nhìn.

Thế… cũng được ư?

Tinh hạch này coi bộ không tệ nhỉ, lẽ nào có thể nâng cao công lực?

Cố Thanh Hy chớp chớp mắt, ý muốn hỏi Tiểu Cửu Nhi xem tinh hạch có tác dụng gì.

Tiểu Cửu Nhi “xì xì” vài tiếng, dáo dác ngó quanh xem còn con hung thú nào bị rơi xuống không.

“Tinh hạch tốt “nhắm”, giúp nâng cao công lực, ăn rất ngon nữa. Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi đói quá, Tiểu Cửu Nhi đi lấp đầy bụng trước đây”.

“Quay lại đây, nếu tinh hạch tốt vậy, hay là ngươi đi tìm một ít về giúp chúng ta trị thương đi”.

“Con người muốn ăn tinh hạch thì phải luyện hóa, nuốt trực tiếp sẽ chết tươi luôn”.

Cố Thanh Hy nửa tin nửa ngờ.

Sao nàng cảm giác câu nói này của Tiểu Cửu Nhi không quá đáng tin nhỉ?

Hay là nó sợ bọn họ cướp mất tinh hạch nên mới cố ý nói vậy?

Cố Thanh Hy càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này có vẻ cao.

Dạ Mạc Uyên yếu ớt cất lời: “Tiểu Cửu Nhi nói đúng đó, con người không thể tiêu hóa trực tiếp tinh hạch mà cần luyện hóa, hiện giờ chúng ta đều đang bị thương, khó mà luyện hóa được chúng”.

Đáng tiếc vết thương của hắn quá nặng, nếu không thì đi kiếm một ít tinh hạch, sau này có thể đưa chúng cho Cố Thanh Hy luyện đan hoặc luyện khí.

Cố Thanh Hy nhìn lên đỉnh thung lũng tít tắp đằng trên, sau đó lại nhìn về phía cái xác bị cắn xé, phân thây của thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

“Tiểu Cửu Nhi thông minh nhanh nhạy lắm, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu, chỉ đi tìm chút đồ ăn thôi mà. Chúng ta thanh thủ đi tìm nơi nào an toàn để trú thân thôi”.

“Được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK