Vèo ——!
Mà ngay khi Lâm Lăng nghĩ vậy, trong bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên lao vụt ra một bóng trắng.
Nương theo thị giác của Tứ Bảo, Lâm Lăng lập tức nhìn lại, phát hiện đó là Tiểu Bạch.
Lúc này trong miệng nó có ngậm thi thể một con thỏ hoang, hiển nhiên là vừa bắt được con mồi.
“Tiểu Bạch, sao lại thế này?” Nhìn thấy Tiểu Bạch trở về, Lâm Lăng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, quan tâm dò hỏi.
“Lão đại, có thật nhiều người muốn bắt ta!” Tiểu Bạch đặt thỏ hoang trong miệng xuống mặt đất, thở hổn hển và nói: “Những tên đó thật lợi hại, ta đánh không lại bọn họ.”
Nghe vậy, đôi mày Lâm Lăng càng nhăn chặt hơn.
“Có lão đại ở đây, không sao cả.” Lâm Lăng sờ đầu Tiểu Bạch, trấn an cảm xúc sợ hãi của nó.
Hiện giờ Tiểu Bạch vẫn chưa tới thời kỳ thành niên, nhiều nhất thì thực lực chỉ đến tiêu chuẩn chiến sĩ cấp 4.
Tất nhiên nó không cách nào chống lại khi đối mặt với một đám võ giả bao vây chặn đánh, có thể an toàn rút lui đã là không tồi.
“Mau đuổi theo, ta vừa nhìn thấy nó chạy trốn đến nơi này!”
Đúng lúc này, hơn mười bóng người cũng lao ra từ bụi cỏ.
Bọn họ trông rất dữ tợn, tay cầm đao kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn quét khắp nơi, hình như đang tìm kiếm cái gì.
Sau đó, ánh mắt những người này đều dừng lại Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh Lâm Lăng.
“Ha ha, nó ở chỗ này!”
“Đồ súc sinh, lần này xem ngươi chạy thế nào!”
Nhìn thấy Tiểu Bạch trốn đến nơi này, những võ giả đó lập tức phấn khởi nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Sắc mặt Lâm Lăng hơi trầm xuống, hắn có chút ấn tượng với gương mặt của những người này.
Họ chính là nhóm thám hiểm đầu tiên hôm nay hắn gặp được lúc vừa đến dãy núi Ma Thú.
Bởi vì người đàn ông mặt sẹo đưa tay ra hiệu cắt cổ với hắn cũng ở trong này.
Nhưng lúc này, mắt trái của gã đã dính đầy máu.
Nhìn vết thương thì hình như là vết thú cào gây ra.
Lâm Lăng nhìn xuống móng vuốt của Tiểu Bạch, trên đó có dính vết máu.
Không nghi ngờ gì nữa, con mắt của tên mặt thẹo là bị Tiểu Bạch cào rách.
“Súc sinh đáng chết, đợi lát nữa bắt được ngươi thì nhất định phải rút gân lột da, móc tròng mắt ngươi xuống!” Tên mặt sẹo hết sức phẫn nộ, mắng cực kỳ ác độc.
“Đừng xúc động, con thú này rất có linh khí, nếu ta đoán không lầm thì nó là linh thú có được huyết mạch của hung thú viễn cổ!”
Tráng hán trung niên cầm đầu trầm giọng mà nói: “Bắt sống nó, qua tay bán lại cho những gia tộc cổ võ thì chắc chắn kiếm được một vố lớn.”
Khi nói chuyện, ánh mắt gã lập loè nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, tham lam trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hiển nhiên uy thế của tráng hán trung niên cũng không thấp trong đội ngũ, tên mặt sẹo nghe vậy thì không hung hăng như vừa rồi nữa, chỉ tức giận hừ một tiếng.
Mà lúc này, tráng hán trung niên chuyển ánh mắt về hướng Lâm Lăng.
Có lẽ dáng vẻ thần bí đeo mặt nạ của Lâm Lăng làm tráng hán có chút băn khoăn, sau khi đánh giá một lúc, gã bình tĩnh nói: “Tiểu huynh đệ, con vượn trắng này là con mồi chúng ta nhìn trúng trước, thức thời thì đừng nhúng tay.”
Lâm Lăng cười lạnh một tiếng: “Nếu ta khăng khăng muốn nhúng tay thì ngươi có thể làm khó dễ được ta à?”
Nghe vậy, sắc mặt tráng hán trung niên lập tức lạnh lẽo xuống.
Đám người tên mặt sẹo xung quanh cũng lập tức bị châm lên lửa giận.
“Đại ca, thằng nhãi này quá ngông cuồng! Ta kiến nghị gϊếŧ quách hắn đi cho đỡ vướng bận.”
Con mắt của tên mặt sẹo bị thương, lại không thể gϊếŧ linh thú, hiện giờ đang nghẹn một bụng tức giận.
Cho nên lúc này gã thấy Lâm Lăng ăn nói như vậy thì lập tức như ăn trúng thuốc nổ, lửa giận trong ngực lập tức bị kíp nổ, sát ý trong mắt trở nên dày đặc.
“Được, cũng tốt, Mặt Sẹo ngươi dẫn vài huynh đệ giải quyết hắn trước.”
Hiển nhiên tráng hán trung niên cũng là một tên đồ tể gϊếŧ người như ma, gã lạnh lùng nói: “Những người khác hỗ trợ ta, bắt giữ con vượn trắng kia!”
“Tuân lệnh.”
Chỉ thoáng chốc, đội ngũ của bọn chúng đã chia thành hai nhánh.
“Thằng nhãi, nếu ngươi muốn tìm cái chết thì như ngươi mong muốn đây!” Tên mặt sẹo cầm một cây rìu sắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười dữ tợn và nói.
“Xông lên!”
Tiếng nói vừa dứt, gã đã dẫn đầu lao thẳng đến, rìu sắt trong tay mang theo một luồng gió mãnh liệt, hung hăng bổ về phía Lâm Lăng.
Cùng lúc đó, sáu gã võ giả tùy tùng cũng lập tức lộ vẻ mặt dữ tợn mà xông lên theo.
“Rống ——!” Nhưng chỉ thoáng chốc, tiếng thú gầm hung hãn đột nhiên vang lên.
Bóng một con thú khổng lồ đỏ rực như lửa không hề báo trước mà đột nhiên xuất hiện.
“Cái gì?!” Tên mặt sẹo lập tức sợ tới mức xanh mặt, chưa phản ứng kịp thì đầu gã đã đột nhiên bị cắn mất nửa bên.
Vèo!
Máu đỏ tươi trộn lẫn với óc vương vãi ra, gã chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Sáu gã võ giả còn lại vội vàng dừng bước chân đang vọt tới trước, hoảng sợ nhìn con ma thú đáng sợ đột nhiên nhào ra.
Chỉ thấy đó là một con hổ khổng lồ toàn thân lượn lờ ngọn lửa, trên người bao trùm một lớp vảy, răng nanh vừa nhọn vừa dài, toàn thân tỏa ra khí tức khủng bố của mãnh thú vương giả.
“Sao lại thế này? Con ma thú này xuất hiện khi nào?!”
Thấy tình cảnh này, đám người tráng hán trung niên đang muốn vây bắt Tiểu Bạch cũng kinh hãi.
Tuy bọn họ không biết Hỏa Lân Hổ là con thú cấp bậc nào, nhưng chỉ cần cắn một cái đã gϊếŧ chết tên mặt sẹo là chiến sĩ cấp 6 thì đủ chứng minh cấp bậc của con hỏa thú này ít nhất cũng từ cấp 7 trở lên!
Cấp 7 trở lên thì chẳng phải là ma thú cấp 8 sao!
Hoặc là...!Mma thú cấp 9!?
Nghĩ vậy, bọn tráng hán trung niên không khỏi hít hà một hơi, trong lòng hết sức hoảng loạn.
Dựa theo nhận thức bình thường, ma thú cao cấp đều sống sâu trong dãy núi, rất ít đi ra bên ngoài.
Mà nơi này lại là ngoài rìa dãy núi Ma Thú, tại sao lại xuất hiện ma thú lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ là thằng nhãi kia?
Tráng hán trung niên càng nghĩ càng sợ, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Lăng đã tràn ngập sợ hãi.
Vốn nghĩ có thể tùy ý chà đạp thằng nhãi này, không ngờ lần này họ đá trúng một tấm ván sắt!
“Mau chạy đi!”
Bọn họ lập tức quyết định, sợ tới mức chạy tứ tán.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước thì một ánh sắc lạnh đột nhiên lao vút đến nhanh như tia chớp.
A a a!!!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủn, trừ tráng hán trung niên chạy trốn nhanh nhất ra thì những người còn lại đều bị cắt cổ.
Giữa không trung, Công Phu Tiểu Dăng liếm liếm đôi chân sắc bén dính máu, cũng không có ý đuổi gϊếŧ tráng hán trung niên.
Bởi vì Lang Chu sớm đã dùng tốc độ càng nhanh, ẩn núp ở phía trước.
Khi tráng hán trung niên chạy đến gần đó, Lang Chu há mồm phun ra một cái kén tơ.
Phốc!
Trong khoảnh khắc kén tơ nổ ra, đột nhiên khuếch tán thành một tấm lưới ngàn lớp tơ thật lớn, trực tiếp bao phủ tráng hán trung niên vào bên trong.
Mạng nhện không chỉ rất dính, còn ẩn chứa kịch độc có tính ăn mòn rất mạnh.
Đòn tập kích đột ngột khiến tráng hán trung niên trở tay không kịp, bị mạng nhện ăn mòn, da thịt trên người gã phát ra tiếng xèo xèo rồi nhanh chóng hư thối.
“Chết tiệt!”
Tráng hán trung niên rống lên một tiếng, dùng hết sức nâng đao điên cuồng chém, trực tiếp chém đứt mạng nhện ra.
Nhưng lúc này, Lang Chu trong trạng thái tàng hình đã buông xuống từ nhánh cây bằng một sợi tơ nhện.
Cặp răng nanh của nó cắn lên cổ họng tráng hán trung niên, cho ngay một đòn trí mạng!
Ở phía sau, Lâm Lăng lạnh nhạt đi tới, lấy đi nhẫn trữ vật trên thi thể.
Nhìn hơn mười chiếc nhẫn trữ vật mình gom được, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong lạnh như băng.
Hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé này cũng là nơi tuyệt vời để kiếm tiền nhanh chóng.
Mà hệ thống sủng vật của hắn chắc chắn là công cụ tốt nhất!
Danh Sách Chương: