Sau đó cánh nó rung lên, ở trên không trung nhanh chóng phi một vòng, làm như phát hiện ra cái gì, lập tức bay tới phương hướng đó, lặng lẽ bay đi……
Khu vực nội điện trung tâm quảng tường.
Bên trên từng đài chiến đấu tập hợp mấy vạn người.
Tiếng động ồn ào náo nhiệt giống như sóng thần ập đến, chấn động vô cùng!
Trên không trung của quảng tường, một quầng sáng huyền phù thật lớn.
Bên trong quầng sáng hiện ra tên mỗi người xếp thành trình tự, có lẽ là bảng xếp hạng tỉ thí của các đệ tử trong điện.
Nhưng lúc này, tên trên quầng sáng đang không ngừng nhảy lên kịch liệt thay đổi theo tiến triển trận đấu.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, thấy những thành viên chấp sự ở đây có số lượng cũng không nhỏ. Một bộ phận chấp sự trong đó, nhân dịp mọi người đang nháo nhào, lặng lẽ đi ra.
Cách ăn mặc trên người bọn họ cũng thay đổi thành trang phục của đệ tử Hắc Ám Điện Tông, động tác nhanh chóng đi lên trên lầu của các cung điện.
Những người này, nhiệm vụ chủ yếu hiển nhiên là không phải giữ trật tự, mà là muốn thừa dịp này để âm thầm điều tra tung tích của Địch Nghiêu. Đào Linh là một trong số đó.
Nàng lúc này, mặc trên người trang phục của đệ tử trong điện, càng phác họa thêm dáng người quyến rũ.
So sánh với trang phục chấp sự áo trắng ngày thường thật là có một vẻ đẹp hoàn toàn khác. Người đàn ông cùng tổ với Đào Linh cũng là chấp sự áo trắng.
Hắn trước kia từng là đệ tử của Hắc Ám Điện Tông, sau đó lại thông qua khảo hạch của Chấp Sự Đường, giờ trở thành một Chấp Sự Viên chân chính. Có thân phận lui tới hai nơi, nên cực kì quen thuộc với khu vực của Hắc Ám Điện Tông, để cho hắn ta dẫn đường là vô cùng hợp lí.
“Chu Tấn sư huynh, huynh có chắc chắn là phía bắc bên núi kia chính là chỗ ẩn thân của Địch Nghiêu không?”
Trên đường đi, vẻ mặt Đào Linh tò mò, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của người đàn ông bên cạnh.
“Ừ, căn cứ vào trí nhớ của ta trước kia khi ở Hắc Ám Điện Tông thì không sai được đâu.”
Chu Tấn gật đầu, ngữ khí trầm thấp nói: “Nhưng không xác định được có thật sự ở phía trước không, tạm thời đừng rút dây động rừng.”
“Cho nên, chúng ta lúc này đây cứ đi tiếp thăm dò xem sao, sau đó bẩm báo lại cấp trên, tên kia có mà chạy đằng trời!”
Nghe vậy, ánh mắt Đào Linh chớp động, trong lòng kích động khoái cảm cầm chặt con dao trong tay.
“Đúng rồi, vì sợ bị người khác nhận ra được sự khác thường, phù truyền âm của ngươi đã phong bế chưa?”
Chu Tấn đột nhiên bước chân dừng lại, nhắc nhở nói.
“Yên tâm, chuyện này đương nhiên ta hiểu.”
Mắt đẹp Đào Linh nhẹ nhàng chớp, vẻ mặt cười hì hì.
Nói xong, cơ thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt, phóng đi trước về phía Bắc.
“Quả thật là một báu vật.”
Nhìn bóng dáng thướt tha phía trước, hai mắt Chu Tấn híp lại, trong lòng thầm khen một tiếng.
Danh Sách Chương: