Lúc này, ở nơi có luồng sáng màu tím đó bao phủ, máu thịt trên cơ thể Lâm Lăng nhúc nhích, dường như có được sự không chế, dần dần ổn định lại.
Sau đó giáp lân trên người hắn biến mất, hai cánh rút về, lại biến về hình dạng con người.
Cả người Lâm Lăng nhuốm máu nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Nhớ lại dấu hiệu dẫn động toàn bộ sức mạnh của Lâm Lăng, lúc này hồi tưởng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Năng lượng của linh thể Ma Long cực kì khổng lồ, với trình độ thân thể hiện giờ của hắn quả thực khó có thể thi triển được.
Tâm trí Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, thu lại bốn thú đám Kinh Kha chúng nó vào không gian hệ thống.
“Bing, kiểm tra đo lường cho thấy sủng vật bị thương theo các mức độ khác nhau, có mở hình thức trị liệu không?”
Âm thanh của hệ thống vang lên, trong lòng Lâm Lăng bất ngờ. Hiển nhiên cũng không ngờ rằng hệ thống còn có công năng trị thương cho sủng vật.
“Mở.”
Ngay lập tức Lâm Lăng không chút nào chậm trễ, lẩm bẩm nói.
“Bing, vì có thể chữa được cho tất cả sủng vật, tổng cộng cần bốn nghìn đá Linh Dương.”
Nghe thấy mức tiền như vậy, Lâm Lăng tính toán thấy cũng có thể chấp nhận.
Tương đương với mỗi sủng vật cần tiền trị liệu là một nghìn đá Linh Dương, giá cả cũng coi là rẻ rồi.
Trong một thời gian ngắn ngủi, giá trị sinh mệnh của đám Kinh Kha, lại được thăng lên trạng thái tốt nhất.
Thế trận hai bên đang giằng co trong quảng trường kia vừa hay lại là cơ hội cho Lâm Lăng nghỉ mệt.
Hắn hơi điều chỉnh lại linh lực loạn xị trong cơ thể, sau đó thân hình khẽ động, hai người Tần Vũ và Lôi Mông cũng ở bên cạnh.
Phệ Long Kiếm trong tay, trực tiếp bổ trên người bọn họ một luồng quang văn màu đen.
“Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”
Tiếp đó, Lâm Lăng đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, quan tâm nói.
“Lão đại, ta còn chịu được.”
Tiểu Bạch nắm Huyền Bổng đứng dậy, cả người ngập tràn luồng khí hung hãn, cũng không bị yếu đi chút nào.
Viễn Cổ Long Viêm có thể nói là nổi tiếng cường tráng ở trong thú giới.
Chỉ cần không bị vết thương trí mạng, dựa vào Huyết Mạch Chi Lực cường đại đó thì rất nhanh vết thương sẽ tự khép lại.
Bây giờ nhìn lại quả nhiên như vậy.
Hắn nhìn thấy trên cơ thể hung thú của nó, mấy vết thương nhìn thôi cũng thấy đau kia, bây giờ máu thịt đang dịch chuyển, lại khôi phục vẻ bình thường hoàn hảo như cũ.
“Chờ lát nữa, nếu là đánh nhau thật sự, chúng ta đừng chần chừ làm gì, cứ giết hết đi.”
Ánh mắt Lâm Lăng lạnh thấu xương, quay lại tụ tập bên đám Tần Vũ, trầm giọng nói: “Cũng đừng quay đầu lại, có thể giữ được mạng người nào thì hay người ấy.”
“Nhớ chưa!!”
Danh Sách Chương: