“Lâm Lăng, có chuyện gì vậy?”
Cuối cùng, Đào Linh cũng có phản ứng, men say trên mặt nàng cũng bớt đi vài phần.
“Không có gì.”
Lâm Lăng nhìn về phía quảng trường bên ngoài cửa sổ với vẻ lạnh lùng. Giữa đám đông náo nhiệt như thế này, hắn không thể tìm ra tên thích khách thật sự được. Có điều, dựa theo kinh nghiệm của Lâm Lăng, nếu như đối phương đã bắt đầu ám sát thì tên thích khách kia sẽ không dừng lại ở đó. Chỉ sợ hắn ta sẽ tiếp tục tấn công! Nhưng mà ai lại muốn giết hắn?
Lâm Lăng không ngừng suy nghĩ, trong đầu hắn đã tập trung vào ngay hai nhân vật quan trọng. Tuy hắn đắc tội với gia tộc Trương thị nhưng đêm nay bọn họ sẽ bị Chấp Sự Đường tóm gọn nên bọn họ không thể đứng dậy được cho nên chỉ có Ngô Phong của Hắc Ám Điện Tông cùng với tên Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị mà hắn đã từng giao tranh nhiều lần! Ngoại trừ đôi ‘cha con giả’ này, Lâm Lăng không còn nghĩ ra được kẻ nào muốn giết mình. Nếu như là Viêm Hoằng Nghị thì còn tốt hơn một chút. còn nếu như là lão già Ngô Phong kia thì hơi phiền phức.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Sau khi suy nghĩ xong, Lâm Lăng kéo Đào Linh nhanh chóng rời khỏi quán trọ. Dọc theo đường đi, trong lòng Lâm Lăng vẫn luôn căng thẳng, duy trì cảnh giác cao độ. Linh thức của hắn mạnh mẽ bao phủ khu vực xung quanh trong phạm vi hơn mười trượng nên chỉ cần xuất hiện một động tĩnh nhỏ hắn cũng cảm nhận được. Bởi vì ở quảng trường rất đông người nên Lâm Lăng và Đào Linh lựa chọn phi hành trên không trung. Trong bầu trời đêm rộng lớn, nếu như muốn phát hiện ra bất cứ động tĩnh gì đó thì phải phản ứng thật nhanh.
“Không ngờ tu vi của thằng nhãi này lại tiến bộ lớn như vậy, thế mà đã đột phá tới cảnh giới Thánh Vực Linh Anh.”
Trong lúc hai người đang phi hành giữa không trung, Viêm Hoằng Nghị ở dưới quảng trường đang lẩm bẩm một mình. Chợt hắn ta lấy Truyền m Phù ra.
Sau đó, hắn ta lạnh lùng nói: “Con mồi của ngươi đã tới gần Truyền Tống Trận bên kia rồi.”
Truyền Tống Trận của đảo Bạch Vụ nằm ở một vùng núi nhỏ phía bắc. Khoảng cách cũng không xa lắm. Khoảng một lát sau, hai người Lâm Lăng đã tới nơi.
“Chúng ta tới Chấp Sự Đường trước đã.”
Lâm Lăng bước lại gần và lấy huy hiệu của chấp sự áo trắng ra. Bởi vì quyền hạn đặc biệt của Chấp Sự Đường nên chấp sự muốn tới bất cứ khu vực nào cũng không cần phải trả phí cho việc sử dụng Truyền Tống Trận.
“Được rồi, hai người vào đi.”
Tên chấp sự áo trắng phụ trách Truyền Tống Trận cúi thấp đầu, khàn giọng nói. Lâm Lăng nhìn lướt qua đối phương. Tên chấp sự áo trắng này khoảng 30 tuổi, hai má gầy gò lộ ra vẻ mặt tái nhợt.
“Trước đây khi ta mới tới đảo Bạch Vụ, hình như người chấp sự đó không phải là người này.”
Ánh mắt Lâm Lăng ngưng đọng, trải qua trận ám sát vừa rồi ở quán trọ, hiển nhiên lúc này hắn càng cẩn thận hơn.
“Chờ đã.”
Hiển nhiên Đào Linh cũng nhận ra điểm này nên nàng lên tiếng. Lâm Lăng đứng yên tại chỗ.
“Chấp sự sư huynh, ta nhớ rõ người canh giữ ở đây hai canh giờ trước không phải là ngươi.”
Đào Linh cẩn thận nói: “ Các ngươi đã đổi ca cho nhau vào lúc 12 giờ rồi à?’
Chấp sự áo trắng gật đầu lạnh lùng: “Đúng vậy?”
Nghe vậy, Đào Linh nheo mắt lại và nói với Lâm Lăng.
“Ở Chấp Sự Đường không có ca 12 giờ, hắn ta là kẻ giả mạo!”
Nghe xong, ánh mắt Lâm Lăng lập tức trở nên lạnh lẽo. Cùng lúc đó, thanh Phệ Long Kiếm trong tay hắn đột nhiên bộc phát ra một luồng khí đen cực kỳ lạnh lẽo và mạnh mẽ!
Danh Sách Chương: