Người đàn ông cường tráng trợn mắt nhìn, cảm thấy rất khó chịu vì hành động thu phí vào thành này.
Mà sau khi có kẻ đứng ra làm chim đầu đàn, đám người xếp hàng vào thành xung quanh cũng can đảm lên, bắt đầu oán giận, dù sao trăm lượng hoàng kim không phải là con số nhỏ đối với rất nhiều bình dân.
“Thành phố Hỗn Loạn không có thành chủ, cũng không cần giao nộp quan thuế, phí vào thành từ đâu ra!”
“Hơn nữa trăm lượng hoàng kim quá đắt, cho dù thật sự phải giao thì một hai lượng là được rồi.”
“Không sai, chúng ta phải đoàn kết lại, kiên quyết chống đối việc thu phí!!”
Sau khi tiếng nói bất mãn truyền ra, trong nhất thời, cảm xúc của những người tụ tập trước cổng thành trở nên càng kịch liệt.
Những người thường xuyên đến lãnh địa Hỗn Loạn lại như đoán trước được sắp xảy ra chuyện gì.
Bọn họ rất ăn ý mà sôi nổi lui ra phía sau, cố ý kéo ra khoảng cách với những người lên tiếng phản kháng nọ, tránh để bị vạ lây.
“Nơi khỉ ho cò gáy này mà còn muốn cưỡng ép thu phí vào thành cái gì, vậy ai còn dám tới nơi này phát triển?”
Được nhiều người ủng hộ, lúc này người đàn ông cường tráng cũng tràn đầy tự tin.
Hắn nhìn chằm chằm hơn mười thành viên Tử Y Môn ở cổng thành, không chút sợ hãi mà trách mắng: “Nếu các ngươi bỏ đi phương thức thu phí bá đạo này thì thành phố Hỗn Loạn còn có thể càng phát triển phồn vinh.”
Lâm Lăng nhìn đám người xôn xao phía trước, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Cho dù là loại phản kháng nào thì thông thường súng cũng bắn vào chim đầu đàn.
Không nghi ngờ gì nữa, tuy lúc này người đàn ông tuổi trẻ cường tráng không có chút e sợ, nhưng cuối cùng sẽ dữ nhiều lành ít.
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi đúng không!” Quả nhiên, đám thành viên Tử Y Môn thu phí lập tức nhắm vào người đàn ông trẻ tuổi kia, vẻ mặt không hiền lành gì.
“Ta chỉ nói rõ lí lẽ, các ngươi cũng không phải chủ nhân của tòa thành này, có quyền lực gì thu phí vào thành?” Người đàn ông trẻ tuổi có lý nên không sợ mà lớn tiếng nói.
“Tìm đường chết!” Một thành viên Tử Y Môn trong đó cũng không kiên nhẫn dong dài với hắn, tức giận mắng một tiếng rồi trực tiếp đấm thẳng một quyền vào mặt người đàn ông.
Nhưng khí tức của người kia trầm ổn, hiển nhiên cũng là một võ giả, hơn nữa vũ lực không thấp, tu vi đạt tới chiến sĩ cấp 6.
Hắn lập tức nắm lấy nắm đấm của đối phương rồi đột nhiên kéo mạnh một cái, trực tiếp túm người kia qua, sau đó nâng đầu gối lên thụi mạnh vào bụng người nọ.
Cái lên gối này ẩn chứa linh khí, lực rất mạnh.
“A!” Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, tên thành viên Tử Y Môn kia lập tức há mồm, phun ra một ngụm máu tươi.
“Chết tiệt! Mọi người cùng xông lên!”
Thấy thế, đám tay đấm của Tử Y Môn giận tím mặt, tất cả đều rút vũ khí ra.
Đùng ——!
Mà ngay khi bọn họ muốn ra tay, một khí tức mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ từ trên tường thành.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một tráng hán làn da ngăm đen, tai trái đeo hoa tai màu tím đang âm trầm nhìn xuống cổng thành phía dưới.
“Đó là Tam đương gia của Tử Y Môn, La Hán!”
Nhìn thấy người này, những người thường xuyên đến đây đang tránh né đằng xa lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Trong ấn tượng của bọn họ, La Hán có thể làm Tam đương gia của Tử Y Môn thì vũ lực mạnh mẽ chỉ là một trong những nguyên nhân, chủ yếu gã là một tên hung ác tàn nhẫn, gϊếŧ người không chớp mắt.
Phần lớn nguyên nhân Tử Y Môn có thể khiến mọi người sợ hãi cũng đến từ gã.
“Tiểu tử, phí vào thành là quy định xưa nay của Tử Y Môn chúng ta ở thành phố Hỗn Loạn.” La Hán dùng ánh mắt âm u như loài rắn độc nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Nếu ngươi không muốn giao nộp phí vào thành, vậy...!Dùng mạng để đổi đi!”
Khi nói chuyện, trên khuôn mặt La Hán dâng lên sự hung ác, thân thể bỗng lao vút xuống.
Gần như không có lời thừa thải nào, sau khi đáp xuống đất thì La Hán lập tức tung linh lực cuồn cuộn ra thổi quét khắp nơi.
Sau đó gã đấm ra một quyền, không khí nổ tung, giánh mạnh vào người đàn ông trẻ tuổi.
“Ta cũng muốn xem ngươi có năng lực gì!” Hiển nhiên người đàn ông trẻ tuổi kia đã sớm cảnh giác, vội vàng vận chuyển lồng phòng hộ linh khí để ngăn cản.
Đùng!
Nhưng chỉ thoáng chốc, lồng phòng hộ lập tức nứt toạc, cổ họng của người đàn ông trẻ tuổi trực tiếp bị La Hán bóp lấy!
Cả người hắn cứng đờ, nhìn chằm chằm vào La Hán có tướng mặt hung ác trước mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi, không ngờ hắn không ngăn cản nổi một chiêu chỉ trong chớp mắt giao chiến này.
“Trăm lượng hoàng kim, ta...!Ta giao.”
Rốt cục người đàn ông trẻ tuổi cũng ý thức được, La Hán trước mắt là cường giả cấp 8 mà hắn không thể trêu chọc nổi!
Hắn lập tức kinh hoảng xin tha.
“Mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá trăm lượng hoàng kim mà thôi!” La Hán cười dữ tợn một tiếng, cũng không tính nương tay, bàn tay đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Chỉ thoáng chốc, xương cổ họng của người đàn ông kia bị bóp nát, lập tức mất mạng.
La Hán ném thi thể trong tay về hướng đám người phát ra tiếng phản đối vừa rồi.
Trong nhất thời, những người đó sợ tới mức sôi nổi lui lại, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
“Tử Y Môn chúng ta cũng không có ý làm khó mọi người, cho dù là ai thì vào thành chỉ cần giao chút ngân lượng thôi, chỉ cần các ngươi phối hợp thì có thể bình yên vô sự.”
“Nhưng nếu kẻ nào dám cả gan gây chuyện tại đây thì tên này chính là vết xe đổ!”
La Hán quét ánh mắt hung tàn về phía mọi người, cười lạnh và nói.
Trong lời nói tràn ngập sát khí mãnh liệt không hề che giấu.
Nhìn thi thể kia, mọi người ở đây đều rất kinh hãi, cũng tỉnh táo lại một chút.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra, nơi này là thành phố Hỗn Loạn!
Cứ như vậy, dưới sự đàn áp của Tam đương gia ‘La Hán’ của Tử Y Môn, không ai còn dám chống đối việc giao nộp phí vào thành, đều tự giác xếp hàng trả tiền.
Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng híp hai mắt lại, vừa đến lãnh địa Hỗn Loạn mà hắn đã chính mắt chứng kiến quy luật cá lớn nuốt cá bé ở khu vực này.
Ở thành trì có vương triều quản lý, có quân trị an giữ gìn trật tự thì dù là người xúc động đến mấy cũng cố nén sát ý.
Nhưng tới nơi này, gϊếŧ người cướp của, một lời không hợp thì vung tay đánh nhau, đều là những chuyện thường ngày!
Lâm Lăng đi theo phía sau đội ngũ, đối diện với ánh mắt của thành viên Tử Y Môn phụ trách thu phí kia, nhưng cũng không vì một trăm lượng nho nhỏ mà trêu chọc phiền phức.
Trước khi tới đây, hắn đã tìm kiếm một ít tư liệu có liên quan.
Tuy trật tự của thành phố Hỗn Loạn hỗn độn, nhưng lại là mảnh đất ngọa hổ tàng long.
Như trong thành này có một Trần đại sư cực kỳ nổi danh, có thể nói là người đứng đầu trong nghề luyện khí, được gọi là Linh Chú Sư.
Cả đời loại Linh Chú Sư này chỉ theo đuổi việc rèn ra vũ khí cấp Linh bảo, căn bản không xem binh khí bình thường ra gì.
Mà mục tiêu hàng đầu của chuyến đi này của Lâm Lăng chính là muốn tìm Trần đại sư để sửa lại Phệ Long Kiếm.
Cứ như vậy, sau khi chủ động giao nộp phí vào thành thì Lâm Lăng đã thuận lợi tiến vào bên trong.
Liếc nhìn một cái đã thấy đa số kiến trúc trong thành trì đều lấy đá tảng làm chủ, tuy đơn sơ giản dị, nhưng bố cục lại vững vàng kiên cố.
Mặt khác, ba hướng trong thành có ba kiến trúc to lớn đứng sừng sững, trông cực kỳ nổi bật.
Đó là cứ điểm của ba thế lực bang hội trong thành phố Hỗn Loạn là Tử Y Môn, Thanh Hổ Hội và Thiên Ưng Bang.
Gần mấy chục năm phát triển, ba thế lực này đã trở thành bang hội mạnh nhất trong thành, đa số tài nguyên đều bị bọn họ phân cách chiếm cứ.
Giống như phí vào thành là một trong những nguồn thu nhập của Tử Y Môn, ngoài ra còn có phí bảo hộ hiệu buôn và sòng bạc.
Bởi vì tiếng tăm của Trần đại sư ở thành phố Hỗn Loạn rất vang dội, Lâm Lăng tùy tiện hỏi thăm một chút đã xác định được vị trí.
Đó là cửa hàng binh khí cỡ lớn tọa trấn ở thành Nam, tên là ‘Vạn Long Các’.
Sau lưng Vạn Long Các là một trong tứ đại thương hội của đại lục Thương Khung - Thương hội Vạn Long, vì thế nó rất mạnh ở phương diện vốn liếng tiền tài.
Cho nên các bang phái thế lực trong thành đều rất nể nang, từ trước tới nay chưa có ai đến Vạn Long Các để thu phí bảo hộ hay gây chuyện cả.
Danh Sách Chương: