Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, Lâm Lăng sắp xếp đại khái về chuyện quy hoạch xây dựng thành phố xong thì phất tay ra hiệu cho họ lui xuống.
Trong mơ hồ, động tác này và khí chất lãnh tụ đang dần dần hình thành rất có dáng dấp của một vị quân vương.
Chỉ thoáng chốc, đông đảo thủ hạ sôi nổi khom mình hành lễ, sau đó trầm tĩnh đi ra khỏi đại sảnh.
“Tiểu Bạch, ngươi ở lại nơi này, ta có việc đi ra ngoài thành một chuyến.” Lâm Lăng suy ngẫm một lúc rồi nhìn về phía Tiểu Bạch bên cạnh và dặn dò.
“Lão đại, có nguy hiểm không?” Tiểu Bạch lập tức dò hỏi.
Tuy nó sẽ không cãi lời Lâm Lăng, nhưng nếu có nguy hiểm thì nhất định sẽ đi theo hắn.
“Không có nguy hiểm, ngoài thành có một mỏ đá Linh Dương, ta đi kiểm tra có thật không là được.” Lâm Lăng hơi mỉm cười, cũng không giấu giếm Tiểu Bạch cái gì.
Ở thành phố Hỗn Loạn, trừ Tiểu Bạch ra thì hắn không tin ai được cả, cho nên chỉ có thể đích thân đến đó mới bảo đảm giữ bí mật về khối tài sản này được!
“Đá Linh Dương?!”
Nghe thấy ba chữ này, đôi mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, nó vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra, nhịn không được liếm môi, hiển nhiên cũng rất thích ăn đá Linh Dương.
Thấy thế, khóe miệng Lâm Lăng hơi giật giật.
Hắn nhớ hơn mười vạn viên đá Linh Dương thu hoạch được ở cổ mộ lần trước đều bị Tiểu Bạch chén sạch sẽ.
Sức ăn này vô cùng kinh người.
Sau đó, Lâm Lăng cũng không nói nhảm nhiều với Tiểu Bạch nữa, hắn lập tức lướt ra cửa đại sảnh, đồng thời thi triển ra ý cảnh của gió, trực tiếp bay lên cao.
Vèo ——!
Dưới bầu trời đêm, Lâm Lăng được ánh sáng xanh của Phong hệ bao phủ, hóa thành một tia sáng màu xanh lá rồi bay vút về phía ngoại ô thành Bắc!
Vị trí địa lý của thành phố Hỗn Loạn quay mặt về hướng bình nguyên, lưng dựa vào núi non, mà hướng đi chuyến này của Lâm Lăng chính là ngọn núi nằm phía sau thành phố.
Nghe nói thật lâu trước kia, nơi này từng là mảnh đất có rất nhiều núi lửa thiên nhiên nên được đặt tên là dãy núi Thiên Viêm.
Tuy nói là dãy núi, nhưng so với con quái vật khổng lồ như dãy núi Ma Thú thì có vẻ nhỏ bé hơn rất nhiều, ngoài ra còn có không ít ma thú lui tới.
Hơn nữa dựa theo lời đồn đãi, trong dãy núi này có một chủng tộc sinh sống, tên là Cuồng tộc.
Ở đại lục Thương Khung, Cuồng tộc là chủng tộc gần giống với nhân loại nhất, trong cơ thể họ được truyền thừa một loại huyết mạch đến từ chiến sĩ Cuồng tộc viễn cổ.
Bọn họ có thể chất được ông trời ưu ái, người nào cũng khỏe mạnh cường tráng, sức mạnh to lớn, hơn nữa có một kỹ năng thiên phú tên là ‘Cuồng hóa’.
Một khi biến thân thành chiến sĩ Cuồng tộc thì chiến lực của họ lập tức tăng vọt, mạnh lên gấp mấy lần.
Nhưng chiến sĩ Cuồng tộc lại có một khuyết điểm trí mạng.
Khi chiến lực của họ tăng vọt thì tính tình cũng trở nên rất nóng nảy, thích chiến đấu điên cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí, chẳng phân biệt địch ta.
Cho nên trong tình huống bình thường, những tổ chức chú trọng tinh thần đoàn đội trong lúc chiến đấu như quân đội, đoàn lính đánh thuê hay thậm chí là thế lực bang hội, đều rất bài xích chiến sĩ Cuồng tộc, cấm tuyển nhận họ vào.
Không chỉ như thế, trong chuyện mậu dịch của xã hội nhân loại, bá tánh bình thường cũng xa lánh Cuồng tộc đến mức cực đoan, e sợ mình không cẩn thận chọc giận Cuồng tộc thì họ sẽ trực tiếp biến thân thành chiến sĩ Cuồng tộc rồi gϊếŧ chết mình.
Mà Cuồng tộc bị vứt bỏ ở mọi phương diện sinh hoạt đã càng ngày càng khốn khổ.
Cuối cùng, Cuồng tộc đành phải tứ tán khắp nơi giống như những bộ lạc, ẩn cư trong rừng núi, sống như người man rợ.
Có lẽ cũng vì có một bộ lạc Cuồng tộc sinh hoạt trong ngọn núi Thiên Viêm này nên từ trước tới nay chưa người nào dám đặt chân đến đây, thậm chí không có cả ý định thăm dò khoáng sản dưới lồng đất.
Mấy tháng trước, nếu không phải Viêm Hoằng Nghị quá tinh mắt, phái người đến nơi này thăm dò thì chỉ sợ khó ai có thể phát hiện dưới lồng đất vùng núi này lại ẩn chứa mỏ đá Linh Dương phong phú như thế!
Một lát sau, bóng dáng của Lâm Lăng đáp xuống núi Thiên Viêm trong đêm đen.
Liếc nhìn một cái ra xa, nơi này có vô số bụi gai mọc thành cụm, cỏ dại cây cối khắp nơi, cũng không có con đường nào để đi.
Dựa theo ký ức của Viêm Hoằng Nghị, khu vực hiện giờ Lâm Lăng đang đứng chính là chỗ phát hiện khoáng sản.
Trong lúc suy đoán, một luồng sức mạnh tinh thần vô hình đã phát ra từ thân thể Lâm Lăng.
Sau đó, dưới sự thao túng của hắn, sức mạnh kia nhanh chóng lan tràn vào lòng đất.
Chỉ thoáng chốc, trong đầu Lâm Lăng hiện ra một loạt tinh thể trong suốt đỏ rực, hơn nữa tràn ngập dao động linh lực Hỏa hệ nóng rực cực đoan.
“Quả nhiên là mỏ đá Linh Dương!”
Sau khi thăm dò, trên mặt Lâm Lăng lập tức hiện lên một tia vui sướng.
Đá Linh Dương khó hình thành hơn những khoáng sản kim loại như mỏ bạc, quặng sắt rất nhiều...!Yếu tố hàng đầu để hình thành là khu vực đó phải ẩn chứa nguyên tố Hỏa hệ nồng đậm đến cùng cực, lại trải qua vô số năm tháng tích lũy và hấp thu linh khí thiên địa, sau đó không ngừng thu nhỏ cô đặc lại, cuối cùng mới có thể hình thành.
Trong tình huống bình thường, mỏ đá Linh Dương loại nhỏ chỉ chiếm diện tích chừng vài trăm thước.
Cỡ trung thì lên tới phạm vi ngàn mét, sản lượng khoảng ngàn vạn viên, đổi thành tiền tài thì tương đương với trăm tỷ!
Mỏ đá Linh Dương cỡ lớn thì đạt tới hơn vạn thước!
Nhưng từ trước đến nay loại mỏ đá cỡ lớn này đều bị một vài đế quốc sức mạnh quân sự siêu mạnh chiếm cứ.
Cho dù là vương triều Đại Viêm, cũng chỉ có được mấy mỏ đá Linh Dương cỡ trung mà thôi.
Ong ——!
Lâm Lăng điều động sức mạnh tinh thần trong cơ thể, cẩn thận dò xét toàn diện.
Hiện giờ tu vi pháp thuật của hắn đã lên cấp 6, sức mạnh tinh thần có thể bao trùm phạm vi mấy ngàn mét.
Cũng nhờ vậy, hắn có thể kiểm tra ra mỏ đá Linh Dương này có đạt tới kích thước cỡ trung hay không.
Lấy diện tích địa vực của thành phố Hỗn Loạn, nếu tìm được một mỏ đá Linh Dương cỡ trung thì cho dù không có nguồn kinh tế nào khác, cũng đủ để duy trì chi tiêu trên mười năm.
Nhưng đợt tra xét kế tiếp khiến Lâm Lăng ngạc nhiên phát hiện, tuy sức mạnh tinh thần của hắn lan tràn đến tận cùng, nhưng vẫn không đạt tới điểm cuối của cái mỏ này.
Không khó suy ra được, phạm vi mỏ đá Linh Dương này rất lớn, đã vượt qua diện tích mà sức mạnh tinh thần hắn có thể dò xét!
Điều này cũng có nghĩa là, đây không phải là mỏ đá Linh Dương cỡ trung, mà là...!Cỡ lớn!
Nghĩ vậy, Lâm Lăng lập tức mừng như điên!
Nhưng rất nhanh, cảm xúc kích động trong lòng Lâm Lăng đã khôi phục lại chút bình tĩnh.
Có một câu gọi là, thất phu vô tội, hoài bích có tội (1).
(1) Câu này nghĩa là kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Lâm Lăng hiểu quá rõ về chuyện này.
Nếu là mỏ đá loại nhỏ, mặc dù bên ngoài biết được thì nhiều nhất cũng chỉ đỏ mắt ganh tỵ một chút, sẽ không vì chút tài nguyên này mà hao phí quân lực mang binh xâm chiếm.
Nhưng bảo tàng khổng lồ là mỏ đá Linh Dương ít nhất lên đến mấy ngàn mét lại hoàn toàn trái ngược!
Một khi để lộ tiếng gió, nhất định sẽ khiến các thế lực vương triều điên cuồng, trực tiếp phái quân tiến đến cướp đoạt để phân chia khối bánh kem to tướng này.
Lâm Lăng bắt đầu thận trọng suy ngẫm, hắn biết khai thác đá Linh Dương rất tốn thời gian sức lực, chỉ xét về phương diện nhân công mà Lâm Lăng đã không biết phải làm sao.
Tuy hiện tại trong tay hắn có mấy vạn thành viên của ba bang hội, nhưng số người thật sự có thể làm hắn thật lòng tin tưởng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dù sao đối mặt với bảo tàng khổng lồ như thế, cho dù thanh liêm và thành thật đến mấy cũng không thể đè nén được du͙ƈ vọиɠ trong lòng.
Mà đến lúc đó nếu để lộ tiếng gió thì tuyệt đối là một đả kích trí mạng đối với lãnh địa Hỗn Loạn đang trong bước đầu xây dựng lại!
“Đùng đùng đùng!!”
Trong lúc suy tư, đột nhiên một loạt tiếng đánh nhau truyền đến.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, hơn nửa đêm mà ai lại chạy tới vùng núi hoang vắng này đánh nhau vậy chứ?
Danh Sách Chương: