Sau đó, Lâm Lăng biết được từ Bạch Lân rằng cuộc xung đột này là do Viêm Hoằng Nghị đưa quân tới cướp tại một mỏ đá Linh Dương nhỏ ở biên giới của vương triều Đại viêm. Hắn ta giết chết tất cả tù binh và treo xác họ trước mặt tất cả dân chúng. Hành vi sỉ nhục như vậy đã hoàn toàn khơi dậy sự phẫn nộ của Vương triều Đại Viêm. Với tình trạng hiện tại, cho dù lãnh địa Hỗn Loạn có trả lại mỏ đá Linh Dương thì cũng khó mà xoa dịu được.
“Lãnh chúa đại nhân, xin hỏi ngài có kế sách hay gì không ạ?”
Bạch Lân hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng. Lâm Lăng im lặng, ngón tay gõ nhẹ lên cái bàn bên cạnh ghế.
Cộc cộc cộc…
Thanh âm gõ bàn theo nhịp vang lên trong sảnh lớn.
Nhìn thấy Lâm Lăng đang suy nghĩ, mọi người đều im lặng không dám lên tiếng quấy rầy. Một lúc sau, thanh âm gõ bàn dừng lại. Vẻ mặt của đám người Bạch Lân, La Hán sợ hãi chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Lâm Lăng.
“Ngoại trừ Bạch Lân, những người khác đều lui ra ngoài đi.”
Lâm Lăng nhướng mắt nhìn mọi người xung quanh, nhẹ giọng nói.
“Vâng.”
Đám người La Hán gật đầu xong, tất cả đều rời khỏi sảnh lớn, chỉ có mình Bạch Lân ở lại.
“Lãnh chúa đại nhân, xin hỏi ngài có mệnh lệnh gì?”
Bạch Lân là người thông minh nên hắn ta hiểu rõ chắc chắn Lâm Lăng có chuyện riêng muốn giao cho hắn.
Bởi vậy có thể thấy được lãnh chúa đại nhân tín nhiệm hắn ta tới mức nào. Nghĩ vậy, Bạch Lân không khỏi mừng thầm trong lòng.
Lâm Lăng không nói gì mà chỉ lấy ra một khối ngọc giản từ trong nhẫn không gian ra dưới ánh mắt nghi ngờ của Bạch Lân. Phù văn được kích hoạt dần hiện ra, dường như có một vài thông tin quan trọng được khắc ở trong đó. Một lúc sau, Lâm Lăng dừng dòng chữ lại rồi thiết lập một phù văn phong tỏa đơn giản trên bề mặt của ngọc giản. Nếu như không mở bằng phù văn mật mã mà mở bằng ngoại lực thì khối ngọc giản sẽ bị vỡ ngay lập tức và không thể nhìn được nội dung thông tin bên trong.
“Ngươi đích thân gửi thứ này tới vương triều Đại Viêm giao cho thiếu gia của Tần thị, Tần Vũ.”
Trong khi nói chuyện, Lâm Lăng đưa khối ngọc giản cho Bạch Lân.
“Tần Vũ?”
Bạch Lân giật mình, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là con trai của Tần Hùng tướng quân sao?”
“Ừm, chính là hắn.”
Lâm Lăng hờ hững gật đầu dặn dò: “Nhất định phải giao đến tận tay hắn.”
“Ta hiểu rồi.”
Bạch Lân trịnh trọng gật đầu, hắn ta mơ hồ ý thức được chuyện này rất có thể liên quan tới cuộc chiến lần này.
Lúc này, Bạch Lân lập tức bước nhanh ra khỏi đại sảnh. Sau khi cải trang một chút, hắn ta cưỡi một con chim bay thẳng tới vương triều Đại Viêm.
“Hy vọng lão Nhị có thể giải quyết được chuyện này.”
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, hắn lẩm bẩm nói. Mặc dù hắn cố gắng không để thân phận của mình bị bại lộ nhưng nếu để cho huynh đệ biết cũng chẳng sao cả.
Chợt Lâm Lăng đứng dậy đi vào mật thất chuyên dùng để bế quan tu luyện ở nội viện. Cánh cửa kim loại đóng chặt lại, Tiểu Bạch canh giữ ở bên ngoài.
Lâm Lăng khoanh chân ngồi trên giường đá, một đám sương mù màu đen cắn nuốt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Ở trong đó chính là khí m Sát và khí Dương Cương hắn thu được ở di tích viễn cổ.Hai luồng năng lượng này đều thuộc loại cao nhất, tượng trưng cho cảnh giới m Dương thuộc tầng thứ 3 của Thánh Vực!
Danh Sách Chương: