“Nhanh như vậy liền phát hiện rồi sao?!”
Nghe thấy âm thanh cảnh báo của Kinh Kha trong lòng Lâm Lăng nơm nớp lo lắng nhảy dựng.
Mượn dùng tầm nhìn của Kinh Kha, hắn thấy cách đó không xa ở trong trời đêm có rất nhiều bóng đen đang phi nhanh đến.
Tiếng gió mãnh liệt vang vọng toàn bộ phủ đệ Trương gia.
Ngay lập tức, linh lực của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, trực tiếp thu Kinh Kha vào không gian ba lô hệ thống.
Đối mặt với đội hình khủng bố kia, với chiến lực của Kinh Kha không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe.
Sau đó, bàn tay Lâm Lăng vung lên, trực tiếp thu hai cái hộp ngọc kia vào trong tay.
Bởi vì Vạn Huyết Linh Chi có hơi thở của sự sống, Huyền Hải Băng Phách cũng có linh tính căn nguyên. Cho dù có thi triển công pháp Ma Ảnh Che Trời ẩn mình trong cái bóng cũng sẽ bị phát hiện.
Kế sách duy nhất chỉ có thể là mang theo bên người.
Nhưng tiếp theo đây phải trốn như thế nào?! Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, điên cuồng chuyển động tìm phương pháp bỏ chạy!
“Nghĩ Hoàng!”
Trong lòng suy nghĩ, Lâm Lăng ngay tức khắc triệu hồi Nghĩ Hoằng từ không gian hệ thống ra.
Sau đó, Lâm Lăng mặc Chiến Y Nghĩ Nhân, thu nhỏ lại cơ thể giống như trẻ con, sau đó cưỡi lên lưng Nghĩ Hoàng.
“Chui xuống dưới nền đất!”
Ra lệnh một tiếng, Nghĩ Hoàng không trì trệ chút nào hai chân trước sắc nhọn trực tiếp chui xuống nền đất.
Lâm Lăng khởi động một bộ giáp linh khí hộ thể ở ngoài thân, những đất đá xung quanh không thể ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Bên ngoài, thân hình của Trương Khải Huyền đã dẫn dầu đi đến đình đài giữa hồ.
Giờ phút này ông ta hoàn toàn không còn tâm tư mở cơ quan nữa, chân phải bộc phát ra nguồn linh lực hùng hồn.
Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ vang lên. Gạch đá trên mặt đình trực tiếp bị chân Trương Khải Nguyên đạp vỡ một cách tự nhiên.
Đi xuống tầng hầm, lúc nhìn thấy phòng tối bị phá vỡ, và đã bị mất hai hộp ngọc. Trương Khải Nguyên hơi đơ một chút, sau đó lửa giận xông lên tận lên trán.
Sau đó, ông ta đảo mắt qua chú ý đến lỗ nhỏ ở bên cạnh.
“Không xong rồi!”
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Trương Khải Nguyên biến đổi kịch liệt.
Hiển nhiên là không ngờ tới, lại có võ giả tu luyện được bản lĩnh chui xuống đất này.
Hơn nữa, điều mấu chốt là trận pháp quầng sáng ở phủ đệ Trương gia, trước đó vì giảm bớt nguồn tiêu hao năng lượng nên phạm vi quầng sáng bao trùm chỉ giới hạn không gian bên ngoài thôi chứ không bao trùm cả nền đất trong phủ.
Nói cách khác, nếu tiếp sau đó cái tên chấp sự kia tiếp tục khoan động, rất có khả năng sẽ bỏ chạy được khỏi sự khống chế của Trương gia.
“Cái tên chó má ấy, cho dù chết, cũng phải chết trong Trương gia chúng ta!”
Nghĩ vậy, hai mắt Trương Khải Nguyên mở to, gân xanh trên thái dương hiện lên.
Trong thoáng chốc, trên tay ông ta dần hiện ra một thanh trường kiếm.
Dưới sự kích động của kiếm khí, đất đá cuồn cuộn bay lên, Trương Khải Nguyên trực tiếp chui vào đường hầm đó.
Danh Sách Chương: