“Bạch Vũ ca…Lâm Lăng.”
Dường như trong u Dương Cung cũng đã thoải mái hơn nên cũng thay đổi gọi tên Lâm Lăng.
“Trước khi rời đi, huynh có thể thay Phương Bạch Vũ ôm ta một lần được không?’
Nàng ta rơi nước mắt nhìn Lâm Lăng, nghẹn ngào lên tiếng.
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ than trong lòng. Nhìn nữ tử đáng thương trước mặt, Lâm Lăng do dự một hồi, cuối cùng hắn không đành lòng từ chối.
“Được.”
Hắn duỗi tay ra, đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm lấy u Dương Cung vào lòng.
“Bạch Vũ ca ca, ta sẽ nhớ huynh, ta sẽ mãi nhớ huynh…”
Giờ phút này, u Dương Cung khóc không thành tiếng.
Vốn dĩ mất trí ngàn năm, dường như hiện tại đã khôi phục tất cả những mảnh vụn trong quá khứ nhưng lại phải nếm trải sự mất mát của tình yêu.
Nàng ta đau lòng tới mức không nói nên lời.
Đúng lúc này, u Dương Cung đột nhiên ghé sát đầu vào và hôn lên môi Lâm Lăng.
Nhất thời hương thơm tràn ngập trong khoang miệng. Lâm Lăng trợn mắt, hắn hoàn toàn không ngờ u Dương Cung lại chủ động như thế. Tuy vậy Lâm Lăng cũng không đẩy nàng ta ra mà hắn nhắm mắt lại coi như ngầm đồng ý.
Bởi vì nụ hôn này cũng coi như là lời tạm biệt…
Mọi người đứng cạnh xem hơi kinh ngạc, sau đó lập tức quay đầu đi.
“Bạch Vũ ca ca, kiếp này chúng ta không có duyên. Ta hy vọng kiếp sau chúng ta có thể tiếp tục tiền duyên…”
u Dương Cung cũng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống. Cánh môi run rẩy mang theo sự khao khát vô tận cùng với sự bất đắc dĩ.
Sau khi hôn xong, u Dương Cung rời khỏi vòng tay của Lâm Lăng, nàng ta nói: “Hẹn gặp lại vào kiếp sau.”
Vù!
Vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên quay người lại và hóa thành một đạo ánh sáng xuyên qua trận pháp ánh sáng rồi bay về phía chân trời xa xăm. Nếu như nhìn kỹ có thể thấy những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lâm Lăng yên lặng nhìn bóng dáng màu đỏ xinh đẹp dần đi xa, trong lòng hắn xuất hiện nỗi đau mơ hồ.
“Đã là quá khứ thì hãy để cho nó trôi đi, ta của hiện tại không thể để bị ngươi thay thế được.”
Trong lòng Lâm Lăng hơi run run nhưng sau đó ánh mắt hắn trở nên kiên định. Nếu như hắn đồng ý cho ý thức luân hồi của Phương Bạch Vũ và u Dương Cung tiếp tục tiền duyên kiếp trước.
Vậy còn hắn thì sao? Còn cả Đào Linh phải làm sao đây?
Lâm Lăng tự nhận bản thân mình không phải là thánh nhân cho nên hắn không hề vĩ đại như thế.
“Trần Tấn, chúng ta đi thôi.”
Chợt hắn nhìn về phía Trần Tấn, hiển nhiên trong đầu hắn đã có ý nghĩ rời đi.
“Nhanh vậy sao?”
Trần Tấn hơi ngạc nhiên, sau khi do dự một hồi hắn ta cũng gật đầu:
“Chờ một chút.”
Ngay sau đó, hắn ta đi về phía Hậu Thiên Thành và nói: “Chưởng giáo đại nhân, ta có chuyện muốn nhờ ngài.”
Danh Sách Chương: