Khi nhìn vào đôi mắt lạnh băng của Lâm Lăng, Lữ Dương run rẩy dữ dội, ngay lập tức bị luồng khí lạnh lẽo làm cho hoảng sợ.
Lúc này bỗng nhiên hắn ta nhớ tới lần trước gia tộc thăm dò tin tức của thiên tài võ đạo khắp nơi. Nghe nói Lâm Lăng này trước kia từng làm sát thủ ở tổ chức Minh Các của vương triều Đại Viêm, giết người không chớp mắt. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn hoảng sợ, tâm lý ngạo mạn mà hắn luôn xây dựng cuối cùng lại sụp đổ hoàn toàn, vội vàng run rẩy nói: “Ta…… Ta tin!”
“Tốt.”
Biểu cảm của Lâm Lăng lạnh nhạt, lãnh đạm nói: “Hiện tại ngay lập tức đi xin lỗi huynh đệ của ta, ta có thể xem xét mà tha cho ngươi.”
Vừa nghe lời này, Lữ Dương ở dưới tình huống tính mạng bị uy hiếp làm gì còn để ý đến tôn nghiêm gì nữa.
“Ba vị viện hữu, vừa nãy ta quá thô lỗ, bây giờ ta xin trịnh trọng xin lỗi các ngươi.”
Ngay lập tức, trên mặt Lữ Dương nở một nụ cười miễn cưỡng.
“Cút!”
Đột nhiên bàn tay của Lâm Lăng dùng sức, trực tiếp coi hắn ta như chó chết, mạnh bạo ném về phía cổng phòng luyện khí.
Nhìn thấy thiếu gia đã bị đánh bại, tên đầu hói vừa mới đứng dậy kia gương mặt ngay lập tức hiện lên vẻ kinh sợ, vội vàng từ bỏ ý muốn lấy vũ khí từ trong túi trữ vật ra.
Bởi vì hắn ta phát hiện, tuy rằng trong quá khứ học viện Thiên Diễn cũng không quá nổi tiếng, nhưng bốn người trẻ tuổi trước mặt này, mỗi người đều là một nhân vật tàn nhẫn. Nếu như thật sự dùng vũ khí, chỉ sợ hắn khó giữ được mạng nhỏ của mình.
Cho nên ngay lập tức, hắn ta đi vòng qua người đám Lâm Lăng bọn họ với vẻ mặt khiếp sợ, sau đó dìu Lữ Dương đứng dậy, tuyệt vọng rời khỏi nơi này.
“Lão đại à, ngầu lắm đó!”
Nhìn thấy Lâm Lăng có khí phách hùng mạnh bá đạo như thế, ba người Tần Vũ bọn họ ngay lập tức từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, tán thưởng cười nói.
“Nghe nói thiên tài tập trung ở học viện Võ Lăng, tên vừa nãy, không phải chứ?”
Cổ Vân Nhạc bĩu môi, ý của hắn trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bởi vì bọn họ đều nghe nói về học viện Thiên Diễn từng ở trong cuộc thi Bách Viện, có kết quả thất bại thảm hại.
“Tên Lữ Dương này quả thật chẳng ra gì, nhưng những người khác thì khó nói đó.”
Đúng lúc này Triệu Côn thấp giọng cười đi đến.
“Triệu đại sư, mong được chỉ dạy?”
Lâm Lăng tò mò dò hỏi: “Những người khác rất mạnh sao?”
Triệu Côn gật đầu nói: “Vô cùng mạnh, lão phu cũng không biết nói như thế nào, đến lúc đó nếu các ngươi gặp được thì sẽ biết.”
Nghe thấy đánh giá như thế, biểu cảm của Lôi Mông bọn họ hơi sợ hãi.
“Đương nhiên, các ngươi cũng không yếu.”
Triệu Côn thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt đánh giá Lâm Lăng cùng Tần Vũ bọn họ, trêu ghẹo nói: “Lão già xảo quyệt Ứng Nguyên Tử kia giẫm phải vận cứt chó gì không biết, thế mà lại có thể thu được các ngươi làm viện sinh.”
Danh Sách Chương: