Những hoa văn đó giống như một phù văn hỏa hệ kì lạ nào đó, trong lúc mơ hồ tản ra một dao động năng lượng nóng rực khiến người ta sợ hãi.
“Linh thực gì vậy chứ?”
Trong lòng Lâm Lăng giật mình, nhất thời cũng không nhìn ra lai lịch của cái cây này là gì.
“Long Linh, ngươi có nhìn ra được gì không?”
Vì đảm bảo an toàn, Lâm Lăng cũng không vội đi đến hái mà âm thầm dò hỏi.
Ước chừng chỉ vài hơi thở im lặng thôi, âm thanh trầm thấp của Long Linh đã vang lên: “Thưa chủ nhân tôn kính, loại linh lực là Hỏa Phù Linh Thụ.”
“Ở thời kỳ viễn cổ, chỉ có bộ tộc Hỏa Phượng mới có thể chăm sóc loại cây thần kỳ này, võ giả nếu có thể tu luyện ở dưới tán cây thì sẽ ngưng luyện ra Hỏa Tinh.”
“Nếu như nuốt chửng những linh quả của Hỏa Phù Linh Thụ này thì có thể lột xác thân thể trở thành thể hỏa linh.”
Thần kỳ như vậy sao?
Nghe được những lời này, ánh mắt của Lâm Lăng trong nháy mắt nóng lên,
Bảo vật trời đất như thế này quả chính là sự tồn tại cao cấp nhất trong giới linh thực!
“Có điều Hỏa Phù Linh Thụ cực kì bá đạo, đồng thời cũng ẩn chứa lửa độc, phàm là những linh thực sinh trưởng ở chỗ này đều không có cơ hội ngóc lên nổi một ngọn cỏ, thậm chí ngay cả mãnh thú cũng không dám tới gần.”
Giọng nói cung kính của Long Linh nhắc nhở: “Nếu chủ nhân muốn hái thì cần phải cẩn thận.”
Nghe vậy, Lâm Lăng thầm gật đầu, cuối cùng cũng hiểu được tất cả vì mảnh đất trong màng sáng lại hoang vu này.
Mà màn sáng trước mắt này, hiển nhiên là có công dụng ngăn cách lửa độc từ Hỏa Phù Linh Thụ kia, khiến cho những linh thực khác trong vườn thuốc có thể yên ổn sinh trưởng, tiếp tục sinh sôi nảy nở không ngừng.
Trong lòng đoán được như thế, chân của Lâm Lăng bước ra, thân bình bắt đầu đi vào bên trong màn sáng…….
Sau khi bước vào trong bức màn sáng, đột nhiên Lâm Lăng cảm thấy một luồng hơi nóng phả vào mặt. Trong mơ hồ, trong không khí tràn ngập màn sương cực mạnh, cái lồng linh khí hộ thể trên người Lâm Lăng phát ra tiếng ‘xèo xèo’. Hiển nhiên màn sương này chính là hỏa độc phát ra từ Hỏa Phù Linh Thụ!
Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, chợt Viêm Độc Hỏa Châm hiện ra quay xung quanh hắn và tham lam hấp thụ lấy khí thể hỏa độc gần đó. Chỉ trong thoáng chốc, không khí xung quanh Lâm Lăng vô cùng sạch sẽ và thuần khiết như thể chưa từng bị hỏa độc ăn mòn.
Lâm Lăng ngước mắt nhìn Hỏa Phù Linh Thụ gần đó, hắn thấy cành lá của nó không được tươi tốt lắm nhưng trên cây lại có một quả duy nhất. Quả kia có màu đỏ rực, những đường hoa văn ngoằn ngoèo dữ tợn và có quầng sáng như ngọn lửa.
Lâm Lăng cảm thấy hình dạng này rất quen. Nó rất giống với quả ‘Mera Mera no Mi’* mà Ace* đã ăn trong bộ phim anime ‘One Piece’.
*Mera Mera no Mi là một loại trái cây Logia cho phép người ăn sở hữu khả năng biến toàn bộ cơ thể của mình thành yếu tố lửa và điều khiến chúng theo ý muốn.
*Ace: nhân vật trong truyện tranh One Piece
“Sau khi ăn quả của Hỏa Phù Linh Thụ có thể đạt được thể chất hỏa linh. Xem ra hai loại năng lực này khá giống nhau.”
Nghĩ vậy, Lâm Lăng nhếch miệng cười.
Chợt hắn thu nụ cười trên mặt lại, hắn tụ lại nguồn linh lực mạnh mẽ trong lòng bàn tay để hái quả trên Hỏa Phù Linh Thụ.
“Vút!”
Danh Sách Chương: