Oanh ——!
Nốt nhạc ẩn chứa bên trong lập tức nổ tung cùng một lúc, không có tiếng nổ kinh khủng dậy trời gì quá đáng, mà trên đài chiến đấu chỉ vang lên giai điệu một khúc nhạc.
“Kết thúc.” Cơ Sương khép hờ đôi mắt xinh đẹp, miệng cất tiếng nỉ non, hình như đang hưởng thụ khúc nhạc tuyệt vời do Cửu Huyền Phượng Phi Dực mang đến sau khi giành được thắng lợi.
“Đúng là kết thúc.” Nhưng đúng lúc này, một giọng nam lạnh nhạt vang lên phía sau nàng.
Ngay sau đó, một thanh kiếm đen tỏa ra khí lạnh trực tiếp đâm thủng quầng sáng bảy màu rồi gác lên cái cổ trắng nõn kia.
Động tĩnh đột nhiên vang lên khiến Cơ Sương giật bắn, bỗng mở hai mắt ra.
“Ta khuyên ngươi đừng lộn xộn, ta khác với ngươi, tương đối thích giết chóc.” Lâm Lăng lạnh lùng cười, quét mắt về phía bàn tay muốn ấn lên dây đàn của Cơ Sương lần nữa.
Nghe vậy, cả người Cơ Sương cứng đờ, dung nhan xinh đẹp biến sắc, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
“Cái gì? Hắn chui ra từ đâu vậy?!”
“Vậy rốt cục kẻ bị cầm thuật công kích vừa rồi là ai!”
Thấy tình cảnh này, quảng trường bên ngoài lập tức vang lên một loạt tiếng kinh hô xôn xao.
Người khiếp sợ nhất không ai khác ngoài viện sinh và bà lão kia của học viện Cầm Linh. Bà dán mắt nhìn chằm chằm Lâm Lăng trong quầng sáng hình chiếu, trong mắt tràn ngập khó tin.
Bà biết lấy tu vi của Lâm Lăng thì gần như không có khả năng tránh được uy lực của Cửu Huyền Phượng Phi Dực. Nhưng sao Lâm Lăng này lại đột nhiên xuất hiện phía sau Cơ Sương được chứ?
“Phụt!”
Mọi người ở đây đang hết sức kinh ngạc, chỉ thấy ‘Lâm Lăng’ ngã xuống đất không dậy nổi trên đài chiến đấu đột nhiên hóa thành một luồng sương đen.
Kẻ bị công kích.. Mới là phân thân!
Cơ Sương hơi giật mình, trong đầu nỗ lực hồi tưởng tình cảnh hai bên chiến đấu lúc nãy. Vào thời khắc nào đó, những cảnh tượng lướt qua đột nhiên dừng lại khi Lâm Lăng thi triển Hắc Ám Lãnh Vực, bao phủ nàng vào bên trong.
Thật ra lúc ấy bản thể của Lâm Lăng đã sớm thi triển ‘Ám Ảnh Hành Tung’, ẩn nấp vào bóng cột.
Mà kẻ không ngừng tập kích nàng trong Hắc Ám Lãnh Vực chỉ là những phân thân ma ảnh đó!
Nghĩ vậy, hoang mang trong lòng Cơ Sương lập tức được giải đáp, khó trách từ đầu đến cuối, nàng cũng không phát hiện động tác nhỏ của Lâm Lăng.
Thì ra hắn dùng đến kế ‘Đánh nghi binh’, do đó dẫn tới cục diện hiện tại.
“Đê tiện.” Cơ Sương khẽ cắn môi đỏ, hừ nhẹ một tiếng.
Hiển nhiên nàng ta có vẻ rất không cam lòng, nếu bị đàn áp ở phương diện thực lực thì nàng tâm phục khẩu phục, nhưng thua Lâm Lăng về mưu trí thì cảm xúc trong lòng khó có thể bình ổn.
“Trên chiến trường, chỉ cần giành được chiến thắng thì dùng thủ đoạn nào cũng được cả.” Lâm Lăng thật thản nhiên, không đồng ý mà đáp trả: “Không có gì đê tiện hay không.”
Lời này đã hoàn toàn làm Cơ Sương á khẩu không trả lời được, không biết đáp lại như thế nào.
“Không muốn chết thì giao linh phù ấn ra đây.” Lâm Lăng lạnh lẽo nói.
“Có thể cho tiểu nữ một cơ hội, so đấu thêm một lần không?” Cơ Sương đảo mắt, trong giọng nói mềm mại mang theo một chút khẩn cầu.
Mỹ nhân đứng trước mặt, hơn nữa còn khẩn cầu như vậy, nếu là một người đàn ông bình thường thì có lẽ sẽ làm bộ làm tịch một chút. Nhưng lúc này Lâm Lăng không hề dao động mà lạnh lùng nói: “Ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa.”
Nghe vậy, Cơ Sương đang muốn vui sướng thì lại nghe câu nói kế tiếp của Lâm Lăng, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Giao linh phù ấn và nhẫn không gian của ngươi ra, không thì chết.”
Nói xong, Phệ Long Kiếm trong tay Lâm Lăng hơi rung động, trực tiếp vẽ ra một vết máu trên cái cổ trắng ngần của Cơ Sương. Đau đớn và lạnh lẽo truyền đến từ cổ khiến thân thể mềm mại của Cơ Sương khẽ run lên.
Danh Sách Chương: