Tròng mắt Khương Độc hơi trầm xuống, cảm thấy điều này cực kì lạ lùng.
Lập tức, một luồng linh thức to lớn lấy ông ta làm trung tâm, nhanh chóng kéo dài ra.
“Đây là bọ ngựa sao?!”
Dưới sự dò xét của linh thức, Khương Độc rất nhanh đã phát hiện Lang Vương trên trụ ngang kia.
Đồng tử trong mắt ông ta đột nhiên co rút lại, ngước mắt nhìn lên đỉnh, cảm thấy kì lạ.
Còn về Kinh Kha, nó là chiến lực Thánh Vực, cho dù là cùng cảnh giới võ giả cũng không thể cảm nhận được hơi thở của nó, huống chi Khương Độc chỉ là người mới bước được nửa chân vào Thánh Vực.
Bá ——!
Thế là đúng lúc Khương Độc ngẩng đầu lên, Kinh Kha sớm đã vận sức chờ tấn công bỗng dưng mạnh bạo lao đến.
Một tia màu đen xẹt qua, Khương Độc chưa kịp mở ra giáp hộ thể, trong nháy mắt đã bị cắt đứt yết hầu.
Yết hầu Khương Độc ngay lập tức cảm thấy đau rát, trong lòng kinh hãi, vội vàng điều động linh lực, phong bế miệng vết thương, tránh cho máu chảy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Khí Huyết Chi Lực trong cơ thể ông ta cũng dẫn ra chữa khỏi vết thương cho mình.
Tới cấp bậc võ giả cường đại bậc này như ông ta, vết thương ngoài thân chỉ cần không quá mức quan trọng, đều có thể tự điều trị được.
Nhưng, thế công sắc bén của Kinh Kha, không chỉ đến thế mà thôi!
Một cơn độc tố trí mạng màu đen, dường như trong khoảnh khắc, lan ra khắp mạch máu gân cốt toàn thân ông ta, tùy ý phá hư.
Linh lực trong cơ thể vì bị thương gân mạch, nên căn bản không thể điều động chảy xuôi được.
Lúc Khương Độc hơi có cảm giác không ổn thì độc tố đã ăn vào đầu và cả trái tim của ông ta. Hai nơi này, là hai điểm yếu trí mạng nhất cơ thể.
“Phụt!”
Khuôn mặt Khương Độc từ trước đến nay luôn lãnh khốc, rốt cuộc cũng dâng lên một vẻ hoảng sợ vô cùng, liên tiếp phun ra ngụm máu đen từ trong mồm.
“Viện chủ đại nhân! Ngài làm sao vậy?!”
Đột nhiên xảy ra biến cố, tất cả thành viên của học viện Võ Lăng ở đây, đều nhất thời kinh hoàng.
Lại thấy Khương Độc không những phun ra ngụm máu tươi, mà cả làn da cũng hiện lên những hoa văn màu đen.
Tình hình này, chính là dấu hiệu của việc trúng độc!!
Chẳng lẽ là đồ ăn có độc?!
Nghĩ vậy, sắc mặt mọi người đều biến đổi, ngay tức khắc tay chân có chút luống cuống, mau chóng kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.
Tại thời khắc sống còn như vậy, còn ai lại đi để ý Khương Độc sống hay là chết chứ.
Thấy một màn như vậy, Khương Độc tức giận đến tim, độc tố ăn mòn trong cơ thể lại nhanh hơn, lại phun ra một ngụm máu tươi một lần nữa, rồi ngã thẳng tắp trên mặt đất.
Ông ta thở ra một hơi cuối cùng, ánh mắt gắt gao nhìn vào Lang Vương luôn không có động tĩnh gì đứng trên xà ngang kia, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Hiển nhiên không ngờ tới, ông ta đường đường là một viện chủ, cuối cùng lại có kết cục này. Mãi đến khi chết, cũng không biết ai mới là hung thủ!
Rồi sau đó, Khương Độc thở hắt ra một hơi, hoàn toàn trút hơi thở cuối cùng.
“Viện chủ Khương đã chết rồi!”
Danh Sách Chương: