“Quả thực Thượng Cổ Kỳ Thạch nằm trong tay bản tướng, có điều ngươi còn chưa đủ tư cách để lấy nó đâu.”
Đột nhiên Kình Thiên đứng lên, thân hình cao to vạm vỡ nhìn Lâm Lăng từ trên cao xuống, hắn ta lạnh lùng nói.
“Đây là đồ vật được chuẩn bị để cống nạp cho vương tộc. Ngươi cảm thấy mình có khả năng so sánh với Thú vương Bỉ Mông không?”
Nghe vậy, Lâm Lăng nhếch miệng cười.
“Chỉ cần nó còn nằm trong tay ngươi là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, hắn lấy ra 3 ngọc giản phù văn và kích hoạt chúng.
Vù!
Chỉ trong phút chốc, chúng đã tạo thành ba lớp trận pháp bao phủ toàn bộ đại sảnh. Tất cả mọi thứ bên trong điện đều biệt lập với bên ngoài.
“Trận pháp phù văn của nhân loại?”
Thấy vậy, ánh mắt Kình Thiên trầm xuống.
Rốt cuộc hắn ta cũng nhận ra rằng tên Long nhân trước mặt không đơn giản như tưởng tượng.
Xoẹt!
Hắn ta lập tức chạm vào nhẫn không gian và lấy ra một chiếc rìu lớn. Lưỡi rìu màu đỏ thẫm, ánh lửa sáng rực tạo ra dao động năng lượng hỏa hệ cực nóng.
Chợt hắn ta nắm lấy cây rìu và bổ xuống một đạo rìu ảnh rực lửa để phá vỡ bức màn ánh sáng trận pháp đang ngăn cách với bên ngoài.
Ánh mắt Lâm Lăng lạnh lùng, làm sao hắn có thể cho đối phương có cơ hội đi tìm cứu viện được.
Vù!
Nhất thời Hỏa Lân Long Thương xuất hiện trong tay, hắn vung cây thương lên tạo ra thương ảnh đỏ rực. Khi thương ảnh va chạm với rìu ảnh ngọn lửa, tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc vang lên.
“Tất cả đi ra ngoài.”
Chợt suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe.
Tiểu Bạch dẫn đầu đi ra cùng với tất cả sủng vật khác. Sau đó bọn chúng hiểu ý cùng nhau tạo thành thế trận bao vây và nhốt Kình Thiên vào trong đó, ngăn chặn tất cả đường lui của hắn ta.
“Này…”
Trông thấy rất nhiều yêu thú đột nhiên xuất hiện khiến cho Kình Thiên thấy sợ hãi. Chưa nói tới Nghĩ Hoàng, Lôi Phong hay Lang Vương, chỉ cần mỗi Tiểu Bạch và Hổ Bá thôi đã khiến cho hắn ta thấy vô cùng khiếp sợ.
“Từ trước tới nay, ta chưa từng thích phiền phức, ngươi mau đưa Thượng Cổ Kỳ Thạch cho ta thì ta sẽ cho ngươi một mạng.”
Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh lùng, nếu như có thể lấy được dễ dàng thì tốt hơn.
“Bản tướng đã tung hoành ở tộc người thú biết bao nhiêu năm, làm gì có chuyện sợ chết được!”
Kình Thiên đập mạnh chiếc rìu xuống đất, hắn ta gầm lên đầy giận dữ. Tiếng hồ gầm đáng sợ chói tai vang lên giống như sóng âm truyền ra khiến ba lớp ánh sáng của trận pháp ngăn cách khẽ rung lên.
Hắn ta hiểu rất rõ tình trạng khó khăn hiện tại nên chỉ cần pháp vỡ được trận pháp ngăn cách này thì hắn ta có thể gọi cứu viện.
Ầm!
Danh Sách Chương: