Trong phòng ngủ, trong đầu Lâm Lăng hiện lên cái chết của Dương Thần Cơ, vẻ mặt của hắn lạnh lùng.
Tuy rằng hắn không có ân oán gì với Dương Thần Cơ nhưng với tư cách là một sát thủ, khi gϊếŧ người cần phải máu lạnh tàn nhẫn.
Nếu như có lòng trắc ẩn đối với bất kỳ ai hoặc là có tính cách như thánh mẫu thì khỏi phải bàn.
“Tiểu Dăng, lấy nhẫn trữ vật với cả đầu của thi thể đi.
”
Lâm Lăng liếc nhìn cái đầu trên mặt đất có vẻ mặt dữ tợn thì cũng chỉ trầm ngâm một chút rồi ra lệnh.
Công Phu Tiểu Dăng không hề chậm trễ mà rút luôn nhẫn trữ vật bạch kim trên thi thể ra, lấy cả cái đầu cất vào trong đó.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lang Chu và Công Phu Tiểu Dăng nhanh chóng rời khỏi nơi này và đi về phía Học viện Thiên Diễn.
Về phần lối đi bí mật dẫn lên núi, đương nhiên không thể đi như cũ được nữa.
Nhưng nếu không đi thông qua đỉnh núi của khu vực trung tâm thì không thể thoát ra khỏi ánh sáng của trận pháp bảo vệ được.
Đối với chuyện này, Lâm Lăng không khỏi thầm vui mừng.
Ngay sau khi bọn công Phu Tiểu Dăng rời đi không lâu, có hàng chục bóng đen đột nhiên lao tới từ khu rừng rậm.
Bọn họ nhanh chóng xuất hiện tại nơi này.
“A? Chẳng lẽ đây là thi thể của Dương thiếu chủ?”
Nhìn thấy cái xác không đầu, bọn họ âm thầm kinh ngạc, không khỏi hít sâu một hơi.
Những người này chính là kẻ giả mạo trước đó đã kết hợp với Dương Thần Cơ để giở trò.
Khi phù văn trên ngọc bội của Dương Thần Cơ tự khởi động, tất cả bọn họ đều cảm ứng ngay được phù văn và sau đó đã lao tới đây ngay.
Thế nhưng còn chưa tới mười lăm phút, Dương Thần Cơ đã bị gϊếŧ.
Thậm chí ngay cả đầu cũng bị người ta mang đi!
Rốt cuộc đã gặp phải loại sát thủ lợi hại tới mức nào?
“Dương thiếu chủ đã chết, vậy kế hoạch trước đó của chúng ta phải làm sao?”
Một trong số những tên mặc áo đen cau mày nói.
Rõ ràng không có Dương Thần Cơ chắc chắn sẽ khiến cho toàn bộ kế hoạch của bọn họ đã lên từ lâu bị phá vỡ.
“Chỉ là một con rối mà thôi, đã chết rồi thì cùng lắm đi tìm người thay thế, chúng ta cần phải trở về bẩm báo với chủ nhân đã.
”
Tên mặc áo đen cầm đầu nhìn thi thể với vẻ thản nhiên, lạnh lùng nói.
“Ừm.
”
Mọi người gật đầu, xoay người rời khỏi nơi đây, ngay cả thi thể cũng chẳng mang đi.
Lúc này, bên trong phòng ngủ của ký túc xá số 8.
Lang Chu và Công Phu Tiểu Dăng bay vào từ cửa sổ cùng nhau.
“Làm việc không tồi.
”
Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường khen ngợi.
Hắn cảm thấy rất hài lòng với hai thành viên trong đội sát thủ này.
“Chủ nhân, ta cũng có thể.
”
Anh vũ Tứ Bảo bướng bỉnh ngẩng đầu lên, chủ động xin đi gϊếŧ giặc.
Tuy rằng nó hoàn toàn trung thành với Lâm Lăng nhưng nó có chỉ số thông minh và hiểu rõ được rằng nếu bản thân muốn tiến hóa và thăng cấp thì cần phải có nhiều tiền.
Lâm Lăng lắc đầu cười khẽ nói: “Mục tiêu của ngươi lớn hơn, không có lợi cho việc ám sát nên hiện tại ngươi cứ làm đôi mắt của ta đi đã.
”
Đối với năng lực của Tứ Bảo, trong lòng Lâm Lăng cũng rất hài lòng.
Kỹ năng thiên phú ‘Kim chủy điện thiệt’ của nó cũng có lực sát thương nhất định.
Tuy nhiên kích thước của Tứ Bảo tương đối lớn, bộ lông và hình dáng đẹp đẽ dễ thu hút sự chú ý hơn Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu nên không có lợi cho việc ám sát.
“Vâng, thưa chủ nhân.
”
Tứ Bảo thấy mình không phụ giúp chủ nhân kiếm tiền được, nó cúi đầu đầy chán nản.
“Đến khi ta có tiền, ta sẽ thu nhận thêm mấy loại sủng vật như bọ ngựa hay ong.
”
Nghĩ xong, Lâm Lăng càng cảm thấy hứng thú với những con vật nhỏ tưởng chừng như không hề có lực sát thương này.
Chung quy lại cũng chỉ có những loài động vật kiểu này mới có khả năng khiến cho kẻ thù phải bối rối, từ đó đạt được những hiệu quả tấn công bất ngờ.
Một lát sau, Công Phu Tiểu Dăng đặt vào trong tay Lâm Lăng một chiếc nhẫn bạch kim.
Nhìn thấy chiếc nhẫn trữ vật trong tay, Lâm Lăng có chút chờ mong, hắn huy động một lượng sức mạnh tinh thần xuyên vào trong đó.
“Quả thực có chứa đồ.
”
Khi phát hiện bên trong không gian trữ vật chứa đầy đồ, Lâm Lăng nhướng mày và cười đầy vẻ thỏa mãn.
Có đủ các loại vàng bạc châu báu trông y như một kho báu nhỏ, bên trong có giá trị ít nhất cũng hơn một trăm triệu.
Hơn nữa, trong đó còn có một đống tinh thạch của ma thú, nhỏ thì tầm cấp 3, thậm chí còn cao tới tận cấp 6.
Cộng lại tất cả có hơn 100 cái, nếu đem bán đi có giá trị vô cùng xa xỉ.
Ngoài những thứ này ra, thứ khiến cho Lâm Lăng chú ý tới nhất chính là một khối ngọc giản công pháp màu đen.
Nó thuộc loại võ học thiên giai của hệ Hắc Ám ‘Thôn phệ tinh không’.
Tuy nhiên lúc ám sát Dương Thần Cơ trước đó, hắn cũng chưa từng nhìn thấy hắn ta thi triển công pháp này.
Nghĩ kỹ thì có lẽ hắn ta mới lấy được gần đây nên vẫn chưa học được cách tu luyện.
Bộ Thôn phệ tinh không này cùng cấp với Cửu phù kiếm quyết, đều là võ học thiên giai nên khó mà ước lượng được giá trị.
“Kiếm được tiền rồi.
”
Trong lòng Lâm Lăng vui mừng khôn xiết.
Số của cải bên trong chiếc nhẫn trữ vật này đối với hắn chẳng khác nào như diều gặp gió.
Kể từ lần trước liên tục tiến hóa cho Lang Chu và Công Phu Tiểu Dăng lên cấp A vương, tiền tiết kiệm của Lâm Lăng đã cạn kiệt.
Nếu như hắn không còn thu hoạch được gì nữa thì e rằng hắn phải đi dọn vệ sinh mất.
May mà cái tên Dương Thần Cơ xui xẻo này đã để lại hắn vô số của cải trước khi chết!
Lâm Lăng khẽ lật lòng bàn tay lấy chiếc thẻ vạn kim ra.
Với khối tài sản mà bậc cha chú để lại cho Dương Thần Cơ, chắc chắn bên trong tấm thẻ vạn kim này có một lượng tài sản không nhỏ.
Có điều Lâm Lăng không có ý định chuyển sang dùng nó nên hắn thậm chí còn chẳng thèm xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Bởi vì một khi hắn chuyển sang dùng hoặc kiểm tra thì chuyển động do phù văn tạo ra chắc chắn sẽ làm lộ thông tin cá nhân và vị trí của hắn.
Loại tình huống này giống như thẻ ngân hàng của kiếp trước, chỉ cần thông qua thông tin điện tử là có thể nhanh chóng định vị được.
Tuy Lâm Lăng không hiểu rõ lắm về thẻ vạn kim của thế giới này, không biết liệu kỹ thuật có phát triển tới mức đó chưa.
Nhưng tóm lại cẩn thận vẫn hơn.
Vì dù sao lần này hắn ám sát Dương Thần Cơ, tổ chức phản loạn đứng đằng sau kia nhất định sẽ không buông tha, thậm chí còn cho người đi điều tra sát thủ là ai.
Với năng lực hiện tại của hắn, nếu như bị truy sát thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Cho nên Lâm Lăng định giữ thẻ vạn kim của Dương Thần Cơ lại trước rồi đợi sóng gió qua đi thì lấy ra sử dụng.
Nghĩ vậy, Lâm Lăng cất thẻ vạn kim cùng với những thứ khác vào bên trong nhẫn trữ vật.
Còn chiếc nhẫn bạch kim của Dương Thần Cơ, tưởng như không có gì nhưng nó cũng có thể đe dọa tới sự an toàn của chính hắn.
Xuy!
Lúc này, Lâm Lăng huy động linh lực bên trong cơ thể, chiếc nhẫn trữ vật trong tay hắn lập tức hóa thành bột dưới sự quay cuồng của linh khí.
Lâm Lăng lấy ngay khối ngọc giản màu đen kia ra, sức mạnh tinh thần nhanh chóng lan tràn vào trong.
Trong đó có thông tin về công pháp, chúng nhanh chóng tràn vào tâm trí hắn.
Thôn phệ tinh không, đúng như tên gọi, nó là kiểu võ học tà ác cắn nuốt tu vi linh lực của người khác để sử dụng cho bản thân.
Hơn nữa, bên trong công pháp chia làm hai loại, một công một phụ.
Điều đáng tiếc chính là ngọc giản công pháp chỉ là mảnh vỡ nên chỉ có kiểu phụ trợ là cắn nuốt.
Kiểu cắn nuốt này có năm cấp độ.
Mỗi lần tăng cấp thì có thể hấp thụ càng nhiều linh lực hơn.
Ví dụ như ở cấp 1 chỉ có thể hấp thu hai phần công lực của đối thủ.
Cấp 2 thì tăng lên 4 phần.
Cứ liên tục tăng cấp như vậy, khi tu luyện đến cấp 5 của Thôn phệ tinh không thì kẻ địch sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn.
Toàn bộ linh lực và tu vi của kẻ đó sẽ bị hấp thụ toàn bộ.
“Quá ác nhưng mà…Ta thích.
”
Sau khi đọc thông tin công pháp loại phụ trợ, Lâm Lăng hơi kinh ngạc nhưng trong giọng điệu cũng mang theo chút vui mừng.
Sau khi học xong loại võ học này, sau này nếu như gặp phải mấy tên có mắt như mù thì cứ hút trước rồi đánh.
Tuy rằng chỉ là một mảnh vỡ nhưng đối với số tài nguyên mà hắn có ở hiện tại thì cũng được coi như khá tốt rồi.
Sau khi điều chỉnh suy nghĩ của mình, Lâm Lăng lấy ra một khối ngọc giản màu đỏ tươi khác.
Đây chính là võ học luyện thể ‘Viên thú biến’ mà viện trưởng Ứng Nguyên Tử tặng cho hắn.
Muốn tu luyện loại công pháp này thì điều kiện tiên quyết đó là phải hấp thụ máu của vượn, luyện hóa vào trong cơ thể mới có thể đạt được hiệu quả cường hóa thân thể của thú.
Tuy chỉ ở cấp địa giai nhưng nếu hấp thụ được một số ma thú cấp cao thì ngay cả Long Viên cấp viễn cổ cũng phải sợ.
Uy lực mà nó phát ra có thể so sánh với võ học cấp thiên giai.
“Tiểu Bạch, dậy đi thôi.
”
Lâm Lăng sử dụng tầm nhìn của Tứ Bảo, nhìn về phía con vượn Tiểu Bạch đang say ngủ trên giường.
Tuy nhiên mỗi khi Tiểu Bạch ở bên cạnh Lâm Lăng, nó cảm thấy vô cùng an toàn và không có một chút cảnh giác nào.
Dù gọi to như vậy nhưng nó vẫn ra vẻ không nghe thấy và vẫn nằm ngáy khò khò.
“Tứ Bảo, gọi Tiểu Bạch dậy.
”
Trông thấy Tiểu Bạch ngủ say như vậy, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy hơi tội lỗi nhưng vẫn ra lệnh.
Dù sao nếu như gọi nó dậy thì cũng không tốt, chỉ là định lấy chút máu từ trên người Tiểu Bạch…
“Con lười, dậy đi!”
“Con lười, dậy đi!”
Tứ Bảo không hề khách sáo mà vẫy cánh ở một bên, không ngừng dùng miệng chọc vào người Tiểu Bạch và hét lên.
“Gào!”
Bị tấn công bất ngờ khiến Tiểu Bạch hét lên đầy sợ hãi.
Có lẽ đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mạch máu của con quái vật ẩn bên trong nó nên tiếng gầm kia nghe hơi thô bạo và hỗn loạn.
Dưới sự áp chế của mạch máu, Tứ Bảo đột nhiên vỗ cánh, sợ tới mức liên tục lùi về phía sau và bay trở lại trên vai Lâm Lăng.
Cảm nhận được sự run rẩy của Tứ Bảo, Lâm Lăng hơi giật mình, không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn không ngờ chỉ một tiếng gầm đã khiến Tứ Bảo có thể bị áp chế như thế này.
Độc Giác Long Viên đúng là phi thường!
“Lão đại, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta lại cảm thấy có vật nhọn chạm vào lưng mình nhỉ.
”
Tiểu Bạch đứng dậy với đôi mắt còn mông lung vì buồn ngủ, nó nhìn xung quanh với vẻ bối rối.
Như thể nó không có ấn tượng gì với một màn gọi dậy vừa rồi.
“Không có gì, làm phiền ngươi lấy chút máu cho ta dùng.
”
Lâm Lăng cười khan một tiếng rồi nói thẳng.
Gì?
Lấy máu?
Nghe thấy lời nói của Lâm Lăng, đột nhiên Tiểu Bạch giật mình, trên mặt nó đầy vẻ bối rối.
“Lão đại định tu luyện một loại võ học luyện thể tên là vượn thú biến.
”
Lâm Lăng cũng không hề che giấu mà chỉ cười xấu hổ nói: “Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cần hấp thụ máu của vượn để dùng cho bản thân.
”
“Ha ha, cho nên ngươi hiểu chưa.
”
Trông thấy nụ cười vô hại của Lâm Lăng, Tiểu Bạch gật đầu với vẻ kinh ngạc.
Tuy nhiên, là một linh thú nên chỉ số thông minh của Tiểu Bạch không thấp.
Chợt nó tưởng tượng nếu như hắn phải hấp thụ máu của vượn mới có thể tu luyện thì chẳng phải sau này mỗi ngày nó đều bị hút máu sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Bạch không khỏi rùng mình một cái, nó nhìn chằm chằm Lâm Lăng với ánh mắt kỳ quái và có ý nghĩ phản kháng trong đầu.
“Yên tâm đi, lão đại sẽ không làm ngươi bị thương đâu.
”
Như nhìn ra được suy nghĩ của Tiểu Bạch, Lâm Lăng nở nụ cười nhẹ.
“Loại võ học này chỉ cần hấp thụ máu vượn một lần là có thể mở ra ngưỡng cửa công pháp tu luyện nên sau này không cần dùng máu của ngươi nữa.
”
Nghe được lời giải thích của Lâm Lăng, Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, sau đó nó cười toe toét để lộ ra hàm răng sắc bén và gật đầu nói: “Được.
”
Sau đó, Lâm Lăng lấy ra một chiếc bình nhỏ và một con dao đưa cho Tiểu Bạch.
“Không cần nhiều đâu, chỉ cần vài giọt là được rồi.
”
Lâm Lăng giải thích.
Hắn biết cho dù là người hay thú, máu chính là tinh hoa quan trọng nhất bên trong cơ thể liên quan tới tuổi thọ.
Nếu mất quá nhiều máu thì tuổi thọ cũng sẽ suy giảm.
Đó cũng là lý do vì sao khi Tiểu Bạch nghe tới lấy máu lại có phản ứng lớn như vậy.
Cho nên dù tu luyện võ công rất quan trọng nhưng hiện tại Tiểu Bạch đã đi theo hắn, hơn nữa lại còn trung thành như vậy nên Lâm Lăng đã coi nó như đồng đội.
Tiếp theo, Tiểu Bạch cũng không hề do dự nắm lấy con dao và rạch máu trực tiếp trên cánh tay của chính mình.
Chỉ trong chốc lát, máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương.
Có điều những giọt máu này cũng chỉ như máu bình thường mà thôi.
Theo động tác của Tiểu Bạch, năm giọt máu ngưng tụ lại thành năm giọt tinh chất màu đỏ vàng nhỏ vào cái bình nhỏ ở giữa.
Thấy vậy, Lâm Lăng cũng cảm thấy khá ngượng ngùng, hắn định lấy băng gạc ra để băng bó cho Tiểu Bạch.
Tuy nhiên chuyện xảy ra tiếp theo khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Bởi vì Lâm Lăng phát hiện ra vết thương trên cánh tay của Tiểu Bạch đang bắt đầu lành lại với tốc độ chậm trong khi máu thịt lẫn lộn.
Thấy vậy, trên mặt Lâm Lăng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ Độc Giã Long Viên lại có khả năng hồi phục thần kỳ đến vậy.
Nếu như hắn có thể sở hữu năng lực này sau khi luyện hóa máu, cộng với long hồn của Long hóa chi khu thì chắc chắn hắn sẽ trở nên mạnh hơn nhiều!
Trong lúc miên man suy nghĩ, Lâm Lăng cầm lấy cái lọ nhỏ kia và nhìn chằm chằm vào tinh chất máu vượn màu đỏ vàng.
Hắn phát hiện chỗ máu này dường như có sức sống, nó biến hóa chuyển động không theo quy tắc nào, mơ hồ toát ra hơi thở hung bạo sâu bên trong mạch máu của những con thú viễn cổ.
Sau đó, Lâm Lăng dứt khoát uống hết máu ở trong bình.
“Ầm!”
Khi máu của Độc Giác Long Viên tiến vào cơ thể, gần như ngay tức khắc một làn sóng năng lượng cực kỳ cuồng bạo bùng phát trong cơ thể Lâm Lăng.
Con ngươi trắng xám của Lâm Lăng cũng biến thành màu đỏ tươi chỉ trong chốc lát.
Ngay cả tâm trạng của hắn cũng chịu ảnh hưởng, hắn vô cùng nóng nảy như kiểu muốn đánh nhau với người khác bất cứ lúc nào.
“Tinh huyết này đúng là thô bạo!”
Trái tim Lâm Lăng run rẩy kịch liệt, hắn vội vàng huy động linh lực của ba đường linh mạch trong cơ thể để bao vây loại máu Độc Giác Long Viên mạnh mẽ này.
"Xuy xuy xuy!"
Lâm Lăng dựa theo tâm pháp của vượn thú biến, hắn điều khiển toàn bộ linh lực rửa sạch máu của Độc Giác Long Viên.
Bước đầu tiên đó là luyện hóa sự thô bạo ẩn trong máu.
Sau đó đến bước 2 mới có thể dung nhập nó vào máu của bản thân mà không bị bài xích.
Trong quá trình sử dụng một luồng linh lực lớn như vậy để tẩy rửa, máu của Độc Giác Long Viên như thể bị tưới dầu hỏa tỏa ra những chùm sương trắng.
Loại sương trắng này không phải là vì tinh huyết bị tổn hại mà là vì xung đột với linh lực nên bị bốc hơi.
Tuy rằng hiệu quả không quá rõ ràng nhưng Lâm Lăng có thể cảm nhận rõ được hơi thở cuồng bạo trong máu của Độc Giác Long Viên đã yếu đi một chút.
Tuy tốc độ chậm nhưng chí ít cũng đã cho Lâm Lăng sự tự tin để tiếp tục.
Danh Sách Chương: