Mục lục
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy người xuất hiện là Vệ Bình, trong lòng Ngô Phong chùng xuống. Mặc dù thực lực của ông ta đã đạt tới Thánh Vực tầng thứ 6 nhưng hiện tại khi đối mặt với Vệ Bình, trong mắt ông ta cũng lộ ra chút sợ hãi.

Có lẽ thế hệ đệ tử trẻ của đệ tử Điện Tông không biết. Thế nhưng tất cả các võ tu cùng thế hệ với ông ta đều được nghe tất cả những truyền thuyết khác nhau về Vệ Bình mà lớn lên. Nếu như tính theo tuổi xương*, trông Vệ Bình có vẻ khoảng 30 tuổi nhưng tuổi thật của ông ấy có lẽ còn hơn cả một người trưởng lão Điện Tông như Ngô Phong.

*Tuổi xương: là khái niệm dùng để đánh giá mức độ trưởng thành của hệ xương, dựa vào nhân cốt hóa xương chi.

“Đi.”

Ánh mắt Vệ Bình lạnh lùng, ông ấy nhìn về phía Lâm Lăng và Đào Linh ở cách đó không xa. Nói xong, ông ấy xoay người bay đi, thậm chí còn chẳng để ý tới đám người Ngô Phong của Hắc Ám Điện Tông. Thấy vậy, hai người Lâm Lăng vội theo sát ở phía sau và thành công thoát khỏi sự bao vây truy sát của các cường giả Hắc Ám Điện Tông.

“Đáng ghét!”

Sắc mặt của Ngô Phong xanh mét, ông ta tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

“Sư phụ, rốt cuộc chấp sự áo tím kia là ai? Đúng là kiêu ngạo.”

Một đệ tử Điện Tông trẻ tuổi cau mày nghi ngờ nói: “Lẽ nào chúng ta cứ thả bọn họ đi như vậy sao?”


Vẻ mặt Ngô Phong lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói: “Nếu như hắn muốn đưa người đi thì không ai có thể ngăn cản được!”

Nói xong, Ngô Phong tức giận quay người rời đi. Nghe vậy, hơn chục đệ tử Điện Tông có mặt đều sửng sốt. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao sư phụ có thân phận cao là trưởng lão hộ điện lại sợ một chấp sự áo tím đến thế?

Lúc này, trong lòng Lâm Lăng cũng có một nghi ngờ y như vậy. Hắn nheo mắt nhìn bóng người tóc bạch kim phía trước, cảm thấy rất tò mò với thực lực của Vệ Bình. Làm sao một người chỉ có một mình lại có thể đưa hắn và Đào Linh không bị thương một chút nào rời khỏi đám cao thủ Thánh Vực đi như thế. Với khí thế này, không phải ai cũng có thể làm được. Vì thế lý do duy nhất chính là thực lực của Vệ Bình mạnh tới mức ngay cả Ngô Phong cũng không dám ngăn cản!

“Có phải Vệ tiền bối rất lợi hại hay không?”

Nghĩ vậy, Lâm Lăng quay đầu nhìn Đào Linh, không nhịn được hỏi.

“Ừm, rất mạnh.”

Đào Linh gật đầu.

“Ta từng nghe tộc trưởng của Đào thị nói thực lực hiện tại của Vệ đại thúc sâu không lường được.”


Sau khi cân nhắc một lúc, nàng nói: “Nếu như ông ấy bằng lòng thì việc trở thành chấp sự áo vàng cũng không thành vấn đề.”

Nghe vậy, Lâm Lăng càng cảm thấy hoang mang.

“Nếu như Vệ tiền bối mạnh như vậy thì sao ông ấy vẫn chỉ là một chấp sự áo tím?”

Đối với câu hỏi của Lâm Lăng, Đào Linh chỉ mỉm cười.

“Mỗi người đều có câu chuyện xưa của riêng mình.”

Khi nói chuyện, nàng cũng quay đầu lại nhìn Lâm Lăng với vẻ mịt mờ: “Cũng giống như chuyện từng xảy ra giữa chúng ta vậy.”

Nghe vậy, Lâm Lăng cũng hơi giật mình nhưng hắn không ngắt lời mà chỉ nghe Đào Linh nói tiếp: “Khi còn trẻ, Vệ đại thúc từng yêu một nữ tử.”

“Nữ tử đó rất thích ông ấy mặc áo tím.”

“Cho nên từ đó về sau, Vệ đại thúc vẫn luôn giữ nguyên thân phận chấp sự áo tím.”

“Mặc dù thực lực của ông ấy đã vượt xa cấp bậc này từ lâu nhưng ông ấy vẫn không thăng chức lên chấp sự áo đen, thậm chí là lên cấp cao hơn là chấp sự áo vàng.”

“Chỉ vì ông ấy có thể tiếp tục mặc áo choàng tím này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK