Là quán quân của cuộc thi Bách Viện, hắn chính là nhân vật đi đầu lợi hại nhất tượng trưng cho năng lực của thế hệ trẻ trong học viện!!!
Đinh Đoong! Đinh Đoong…..!!!
Trong lúc hai người họ đang muốn hỏi Lâm Lăng về chuyện ở chiến trường Viễn Cổ thì trên đỉnh núi của học viện Thiên Diễn đột nhiên truyền ra những tiếng chuông vang.
Tiếng chuông du dương lảnh lót, uy nghi vang vọng trên bầu trời.
Mười hai hồi chuông vang lên hết đợt này đến đợt khác. Sau đó lại dùng một nghi thức tối cao, hoan nghênh Lâm Lăng trở về.
Rồi sau nữa, Lâm Lăng rõ ràng cảm giác được mặt đất dưới chân bắt đầu hơi chấn động. Ngay sau đó, từng đợt bước chân dồn dập giống như ngàn binh mã lao đến truyền ra từ phía bên trong của học viện Thiên Diễn.
Rất nhanh sau, một số lượng lớn người cuồn cuộn không ngừng xuất hiện nơi cổng lớn. Người cầm đầu chính là viện chủ Ứng Nguyên Tử.
Toàn bộ trên dưới học viện Thiên Diễn, dường như đều ra đón quán quân của bọn họ.
Những viện sinh nữ, hai tròng mắt nhìn Lâm Lăng như muốn lóe sáng, trong mắt tràn ngập sự mê luyến.
Từ sau khi thanh danh của Lâm Lăng vang dội, các nàng ta đã sớm vận dụng nhiều nguồn tin để tra xét được bối cảnh của Lâm Lăng rồi.
Tuy từng có một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng vẫn không ngăn được sự yêu say đắm của các nàng đối với Lâm Lăng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì hắn còn độc thân.
Nhưng mà Triệu Ngọc Nhi, vợ trước của Lâm Lăng lại bởi vì vậy mà bị mọi người chỉ trích.
“Lâm Lăng, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại.”
Ứng Nguyên Tử mặt mày hồng hào, đi đến phía trước Lâm Lăng, vẻ mặt vui mừng cười nói: “Lần sau, không được đi luôn như lần trước đâu đấy.”
Lâm Lăng cười không nói.
“Lão đại!”
Lúc này, trong đám người chi chít có ba thanh niên chen ra. Chính là Tần Vũ, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc bọn họ.
“Lão đại, hiện giờ ngoài lão nhị ra, ta và lão tam và đều biết cả rồi.”
Cổ Vân Nhạc vẻ mặt cười mỉa, biểu tình rất là ái muội nhìn Lâm Lăng liếc mắt một cái.
Hai bên, đều là hiểu rõ ở trong lòng nhưng không nói ra.
Lâm Lăng cười thầm lắc đầu, không có phản ứng gì với đám này.
“Lão đại, lần sau có việc, phải báo cho chúng ta.”
Biểu cảm của Tần Vũ vốn đang cười nham nhở, bỗng nhiên trở nên trịnh trọng.
Hắn nghe tình báo từ phụ thân, biết được chuyện xảy ra ở Lãnh Địa Hỗn Loạn mấy hôm trước nguy hiểm đến mức nào.
Tự nhiên lúc đó xuất hiện một kẻ địch là cường giả Thánh Vực, không cẩn thận thì đến mạng cũng chẳng còn.
“Không sai, nếu không đừng trách chúng ta trở mặt không huynh đệ gì hết, ta sẽ vạch trần huynh ra ngoài ánh sáng!”
Cổ Vân Nhạc hừ hừ hai tiếng, lấy điều này để ‘uy hiếp’.
Một bên, Lôi Mông tuy trầm mặc không nói, nhưng sâu trong nội tâm tình nghĩa huynh đệ đối với Lâm Lăng cũng không kém gì so với Tần Vũ bọn họ.
Nhìn thấy Lâm Lăng cùng bốn huynh đệ bọn họ nói chuyện, những người xung quanh có chút không hiểu gì cả.
Chợt, Lâm Lăng chuyển sang nói chuyện khác, hỏi: “Người tiếp dẫn của Điện Tông đến chưa?”
Danh Sách Chương: