“Bây giờ mới nhận ra thì có chút chậm rồi đó.”
Nhưng mà thoáng sau đó, tiếng cười âm lãnh bỗng dưng vang lên.
Sau đó Lâm Lăng nhìn thấy ở chỗ cầu thang đá, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người.
Người này chính là tộc trưởng của Trương thị, Trương Khải Nguyên!
Lâm Lăng lạnh nhạt không nói gì, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn đối phương.
Đúng như những gì hắn phỏng đoán, tên này chính là một con cáo già, lấy điều này dụ dỗ, thiết lập một cái bẫy chờ mình mắc câu.
May mà Lâm Lăng đã âm thầm để lại cho mình một đường lui.
“Tiểu tử này, gan của ngươi cũng lớn lắm.”
Lúc nhìn thấy Lâm Lăng đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà vẫn không chút sợ hãi, Trương Khải Nguyên âm trầm cười. “Có điều, lá gan to không có nghĩa là chỉ số thông minh cao.”
“Xem ra người của Chấp Sự Đường đều là một đám ngu ngốc hay nóng vội, năm lần liên tiếp mắc bẫy rồi mà vẫn bị dính câu.”
Khi nói chuyện, trên người ông ta tràn ngập một luồng dao động linh lực, trong nháy mắt nhắm vào Lâm Lăng.
Hơi thở này so với trưởng lão hộ điện ‘Ngô Phong’ ở Hắc Ám Điện Tông kém hơn một chút. Nhưng thật ra sức mạnh cũng đã gần đạt tới mức cường đại của bậc 5 Thánh Vực rồi.
Trong mật thất dưới nền đất bị phong bế này, khó trách những chấp sự áo xanh trúng bẫy đã không còn ai sống sót.
Cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt Lâm Lăng quét nhìn xung quanh.
Trong mật thất trống rỗng, ngoài năm thi thể ra không còn đồ vật nào khác, nhưng hắn vẫn chú ý tới một chi tiết tương đối có thể khiến người ta nghi ngờ. Đó là nơi góc tường chỗ bên phải kia, trên mặt đất có dấu chân rõ ràng.
Nhìn kích cỡ đó gần như giống hệt với Trương Khải Nguyên. Nói cách khác, vừa nãy ông ta đi vào trong tầng hầm, cho nên việc đã thiết lập bẫy ở đây chỉ là đang cố làm ra vẻ đáng sợ hơn thôi. Thực ra bảo vật vẫn giấu ở chỗ cũ.
Chẳng lẽ, gian tầng hầm này còn có bày trí cơ quan nào khác sao?
“Đồ vật đã tiêu hủy rồi, các ngươi còn đến cũng chỉ là chịu chết mà thôi.”
Trương Khải Nguyên nhận thấy ánh mắt của Lâm Lăng, hừ lạnh một tiếng, giống như đang che giấu cái gì.
“Vậy sao?”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, nhàn nhạt nói: “Nếu ta đoán không sai, Trương Ngọc Long cũng chỉ là công cụ của ngươi mà thôi.”
“Người sai khiến đứng phía sau bức màn đánh cắp tài nguyên Phong Linh Tông thực sự chính là ngươi.”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của Trương Khải Nguyên hơi trầm xuống. Tuy không phát ra tiếng nhưng biểu cảm biến hóa trên mặt ông ta dường như đã là câu trả lời.
“Tên nhãi kia, đôi khi biết nhiều quá sẽ nhanh chết đấy.”
Giọng nói vừa dứt, cơ thể Trương Khải Nguyên bỗng nhiên động đậy.
“Phanh!”
Chưởng pháp bên phải của ông ta có một linh lực cực kì mạnh mẽ, ngay tức khắc điên cuồng ngưng tụ ở trong tay.
Trong chốc lát, không khí dường như bị đánh cho tả tơi, truyền ra từng tiếng động bén nhọn.
Lâm Lăng đang muốn lui ra phía sau, lại bỗng dưng phát hiện thân thể không nhúc nhích được kể cả nửa phần.
Danh Sách Chương: