“Nhất Kiếm Tàn Dương!” * (nhát kiếm dùng năng lượng ánh sáng mặt trời lúc chiều tà.)
Lập tức, linh lực trong cơ thể Đào Linh vận chuyển tới cực hạn, trường kiếm trong tay nở rộ ra những ánh sáng lộng lẫy giống như hoàng hôn tán ra khắp nơi.
Xuy!
Mũi kiếm chĩa về phía đầu lâu màu máu kia, ngay tức khắc kiếm khí sắc bén bắn ra, trực tiếp đâm về phía đó.
Nhưng đúng lúc đó, nhưng tia sáng màu đỏ mắt thường khó có thể phát hiện được bắn ra, chui vào thân thể Đào Linh.
Những tia đỏ này, tuy không có lực sát thương nào nhưng lại cực kỳ khác lạ. . KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc t𝑟uyệ𝘯 tại { TR𝗨𝗠TR𝗨𝐘ỆN.V𝘯 }
Chỉ thấy ánh mắt Đào Linh dần trở lên mê dại, da thịt tuyết trắng toàn thân cũng bắt đầu phiếm hồng. Biểu cảm như này giống hệt như đang uống say.
“Ngươi trúng kế rồi, đây chính là cái tinh túy nhất của Đầu Lâu Hợp Hoan Huyết của ta, khà khà khà……….”
Nhìn thân thể bị tia màu đỏ bắn trúng của Đào Linh, khóe miệng dâm ô của Địch Nghiêu cười càng thêm xán lạn.
Sắc mặt Đào Linh đỏ lên, đương nhiên nàng vô cùng hiểu tình trạng cơ thể mình hiện giờ.
Nàng vội điều động năng lực của Thánh Vực Linh Anh, gào thét bắn ra khắp nơi trong cơ thể, ý muốn chống lại điều đó. Nhưng, những tia sáng màu đỏ kia sau khi xâm nhập vào cơ thể, ngay tức khắc xông thẳng đến linh hồn trong đầu, giống như dấu vết của phù văn, trong nháy mắt dung hợp vào linh hồn bên trong, không thể nào dứt ra được.
Hơn nữa, từng luồng khí âm lãnh quỷ dị phóng ra từ trong linh hồn. Dưới sự ảnh hưởng này, không chỉ có ý thức trở nên mơ hồ, mà thân thể cũng vì lạnh quá mà phát run, gấp gáp muốn tìm tới người đàn ông có dương khí mãnh liệt để giao hoan.
Nhìn hai người đàn ông là Chu Tấn và Địch Nghiêu cách đó không xa. Thần sắc trong mắt đẹp Đào Linh dần dần trở nên si mê.
Nhìn ra được, ở dưới sự ảnh hưởng của tia màu đỏ quy di kia, ý thức của nàng cũng dần dần bị đánh mất.
“Chấp Sự Đường mà cũng tồn tại nội gián sao?!”
Mượn thị giác của Kinh Kha nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt Lâm Lăng phát lạnh, ngay lập tức không có chút do dự gì, nhanh chóng rời khỏi quảng trường…..
“Công pháp Hợp Hoan Âm Dương Tu quả nhiên lợi hại, ngay ý thức cũng có thể bị ảnh hưởng.”
Chu Tấn thấy vậy lập tức thầm khen một tiếng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang trở nên si mê, dục hỏa trong lòng tức khắc cuồng nhiệt dâng lên.
Nếu không phải Đào Linh là con mồi của Địch Nghiêu, hắn ta đã sớm không kiềm chế được mà nhào lên phát tiết dục vọng rồi.
“Đợi đến khi ngươi học được công pháp rồi, ngươi muốn nữ nhân như thế nào cũng không thành vấn đề.”
Địch Nghiêu sao lại không nhìn ra tâm tư của đối phương, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì rồi, ngươi về trước đi.”
Chu Tấn lập tức gật đầu: “Được, ta đây không quấy rầy Địch sư huynh nữa.”
Nói xong, hắn ta liền xoay người rời đi.
Danh Sách Chương: