“Luân Chuyển Thiên Địa, Cực Quang Nhận!” Một tiếng quát lạnh vang lên, Ngô Phong bỗng đưa ngón tay ra điểm một cái.
Vèo ——!
Tốc độ xoay của cái mâm tròn đột nhiên tăng lên, cứ như xé rách hư không, trực tiếp lao về hướng Lâm Lăng.
Với thế công sắc bén đó, dù là cường giả cấp năm Thánh Vực đón đỡ cũng có thể bị cắt thành hai mảnh ngay tại chỗ.
“Hổ Bá, xông lên!” Nhưng Lâm Lăng lại không hề tránh né, hắn vỗ lưng hổ một cái, hiên ngang không e dè mà vọt lên.
Ngay sau đó, Phệ Long Kiếm trong tay hắn phát ra khí đen nồng đậm, thân kiếm trực tiếp bổ vào cái mâm tròn màu đen kia.
Xèo xèo xèo...!!!
Chỉ thoáng chốc mâm tròn đang xoay tít điên cuồng kia chém vào thân kiếm giống như máy cắt.
Trong tiếng cắt chói tai, từng tia lửa bắn ra. Vô số lưỡi chém sắc bén cắt lên người Lâm Lăng, tuy bên ngoài làn da của hắn có bao trùm một lớp lân giáp, nhưng vẫn bị cắt ra những vết thương chi chít, từng giọt máu tươi bắt đầu ứa ra, đỏ rực đến chói mắt.
“Xèo xèo xèo...!!!”
Giữa không trung, Lâm Lăng dùng cả hai tay cầm kiếm, ngăn cản cái mâm tròn màu đen đang xoay tít kia lao đến. Dưới tốc độ xoay quá nhanh kia, lưỡi đao sắc bén điên cuồng càn quét, truyền ra tiếng cắt chói tai.
Từng vết thương chi chít hiện ra trên người Lâm Lăng, máu tươi không ngừng thẩm thấu ra.
Nhưng khả năng khôi phục dưới hình dạng Long Nhân lại rất mạnh, da thịt nhanh chóng mấp máy rồi khép lại lành lặn.
“Thanh kiếm đen này thật cứng cỏi, bị Luân Bàn Quang Nhận của ta cắt như vậy mà chưa đứt gãy!” Thấy thế, ánh mắt Ngô Phong hơi trầm xuống, lộ ra một chút kinh ngạc.
Ông ta biết rõ uy lực của Luân Bàn Quang Nhận, nó được đúc thành từ Huyền Thiết, cùng chất liệu với cái còng sắt của Chấp Sự Đường, có thể giam cầm tất cả linh lực. Dù là linh bảo cao giai cùng đẳng cấp bị nó cắt vào cũng không còn nguyên vẹn nổi.
Nhưng thanh kiếm đen mà Lâm Lăng sử dụng trước mắt lại hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta!
“Cút!” Một tiếng hét to vang lên, Phệ Long Kiếm trong tay Lâm Lăng đột nhiên bùng nổ chỉ dựa vào sức mạnh thân thể.
Chỉ thoáng chốc, mâm tròn kia lập tức ngừng xoay tròn, sau đó nó trực tiếp bị Phệ Long Kiếm chém đứt làm đôi, hoàn toàn nát thành mảnh vụn.
Vèo!
Kinh Kha lập tức vận dụng kỹ năng chiến thú Thuấn Gian Di Động, lặng lẽ im lìm mà chớp đi một mảnh sắt tương đối bén nhọn.
“Linh bàn của ta!” Thấy tình cảnh này, Ngô Phong bỗng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kia còn bi thương hơn lúc Viêm Hoằng Nghị chết vài phần.
“Thằng ranh con, hôm nay nếu không băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh thì lão phu khó giảm cơn giận trong lòng!” Ông ta tức giận đến cả người run run, phẫn nộ khiến khuôn mặt vặn vẹo, trông cực kỳ dữ tợn.
Tiếng tức giận mắng chửi vừa dứt thì trong tay Ngô Phong đã hiện ra một thanh trường đao màu đen, tỏa ra sát ý ngập trời.
Lâm Lăng cũng không nói nhiều làm gì, hắn cưỡi Hổ Bá đón đầu đánh tới. Thời gian của hắn đã không còn nhiều lắm, nếu như những nhân vật cao tầng của Hắc Ám Điện Tông kéo đến gia nhập vòng chiến thì muốn giết chết Ngô Phong càng khó khăn.
Phanh phanh phanh!!!
Danh Sách Chương: