Nhưng mà kỳ quái nhất chính là, mãi vẫn không tìm được hai tên kia.
"Nơi này đã là khu vực trung tâm, cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, ngươi cẩn thận một chút." Ánh mắt Lâm Lăng khẽ trầm, giọng nói trầm thấp nhắc nhở.
Tinh thần lực phóng ra, tuy nói vẫn chưa thăm dò được bất kỳ điều bất thường nào. Nhưng Lâm Lăng luôn cảm thấy ở nơi u ám nào đó, dường như có người đang âm thầm nhìn lén bọn họ.
"Lão đại, huynh cũng coi chừng một chút."
Vẻ mặt Lâm Lăng bình tĩnh, ánh mắt nhạy bén thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
Hiển nhiên, hắn cũng đã nhận ra có gì đó bất thường cho nên vẻ mặt có chút cảnh giác.
"Lão đại, huynh đi trước đi" Đột nhiên Lôi Mông dừng bước, thì thầm.
Hành động như vậy, rõ ràng hắn đã quyết định sẽ bắt những người đang lẩn trốn trong bóng tối.
Nghe vậy, đương nhiên Lâm Lăng nhìn ra được dụng ý của Lôi Mông. Nhưng hắn lại lắc đầu, ẩn ý nói: "Ngươi có tiễn thuật tốt có thể đánh lén phía sau, chuyện còn lại cứ giao cho ta đi."
Nghe được chiến lược của Lâm Lăng, Lôi Mông cũng không lề mề mà lập tức gật đầu: "Được."
Sau đó thân hình hắn ta khẽ động, tiếp tục mạnh mẽ đi về phía trước.
Lâm Lăng trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất. Bàn tay hắn sờ về phía nhẫn trữ vật, lấy ra các loại bảo bối vừa thu được hai ngày nay, số bảo bối rực rỡ muôn màu trải dài trên mặt đất trước người.
Tuy nói loại thủ đoạn nhử mồi này có chút lộ liễu. Nhưng đối mặt với sự hấp dẫn mãnh liệt như vậy, Lâm Lăng không tin những người kia sẽ nhịn được và không bị mắc câu.
Màn đêm buông xuống, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên mặt đất gồ ghề, trước mặt hắn bày một đống đồ vật. Bày đồ như vậy trông chẳng khác nào một chàng trai trẻ tuổi đang dựng sạp hàng để bán.Tuy nhiên những mặt hàng này lại cực kỳ quý hiếm. Đủ các loại bảo vật trên trời dưới đất như Hạo Thiên Huyền Bổng, Trường Thương Tử Trúc cùng với các loại linh đơn diệu dược. Đống của cải này đúng là đánh thẳng vào thị giác.
Quả nhiên dưới sự phô trương của Lâm Lăng, có mấy kẻ nhòm ngó trong bóng tối không nhịn được nữa mà mắc câu.
Vù vù vù!
Một lúc sau, có hơn chục bóng người xuất hiện sau lưng Lâm Lăng. Những người này chia làm hai phe. Đồng phục mà bọn họ mặc trên người đại diện cho Học viện Kiếm Vân và Học viện Vũ Nguyên. Tuy nhiên hiện tại khi thấy bọn họ đứng cùng chiến tuyến, rõ ràng bọn họ đã liên thủ với nhau đi săn lùng những thí sinh khác.
Ánh mắt Lâm Lăng ngưng đọng, hắn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm đầu đang nắm trong tay một khối ngọc giản trận pháp trận ngập sự dao động năng lượng nhàn nhạt. Thấy vậy, Lâm Lăng hơi giật mình. Chẳng trách lúc trước tuy hắn cảm nhận được có người theo dõi nhưng lại không thể cảm nhận được hơi thở này. Nghĩ đến điều này, chắc hẳn là có một loại trận pháp phụ trợ nào đó có thể che giấu hơi thở.
“Nhiều bảo bối thật!”
Nhìn thấy trước mặt Lâm Lăng bày một đống bảo vật, vẻ mặt của tên đó trông đầy điên cuồng, vẻ tham lam trong mắt không thể che dấu.
“Thằng nhãi, không nên để lộ tài sản ra ngoài đâu, ngươi đúng là dũng cảm thật.”
Người đàn ông cường tráng cười giễu cợt, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng với ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn một con dê béo đang chờ làm thịt.
“Ta không làm như vậy thì làm sao có thể dụ được các ngươi?”
Lâm Lăng đứng lên và nói thẳng với vẻ châm chọc. Chợt hắn vung bàn tay lên cất tất cả mọi thứ vào bên trong nhẫn không gian.
Danh Sách Chương: