Thời gian đi vào Điện Tông dài như vậy, vì để kiếm điểm phụng hiến, mỗi ngày hắn đều ăn cơm canh đạm bạc đơn giản cho xong việc.
Lúc này đây, với sự giúp đỡ hết mình của Vệ Bình, nên có thể hưởng thụ một lần.
Địa điểm ăn cơm, không phải là khu vực Chấp Sự Đường, hoặc Cửu Đại Điện Tông khác, ngược lại là các đảo nhỏ bao quanh chín đảo chính.
Đơn giản mà nói chính là vào thời điểm bình thường thì bất cứ ai cũng có thể tùy ý đi vào Cửu Đại Điện Tông.
Ốc đảo nhỏ này được gọi là ‘Đảo Bạch Vụ’. * ( Đảo Sương Trắng)
Mà đúng như tên gọi, bên trong hòn đảo có lẽ là do vùng biển bao xung quanh và quanh năm phủ một lớp sương mù nhè nhẹ.
Ngoài một số cư dân địa phương, còn có nhiều nơi giải trí tương tự như thế giới bên ngoài.
Như là sòng bạc, quán rượu, phòng đấu giá, hội trường thi đấu……
Đây chính là chỉ, đời võ đạo có co có duỗi.
Nếu ngày nào cũng thắt lưng buộc bụng mà tập luyện thì cũng không có hiệu quả.
Mà thả lỏng một thời gian ngắn rồi lại tiếp tục tiến hành tu luyện thì ngược lại có thể đạt được hiệu quả không tưởng.
“Ta biết có một tiệm cơm khá ngon, tuy rằng giá thành có hơi cao, nhưng đối với gia sản bây giờ ngươi có thì chỉ như một trận mưa phùn.”
Đi ra khỏi Truyền Tống Trận, Đào Linh vui sướng bước dọc theo con đường.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng luôn tràn đầy một nụ cười vui sướng.
Nhìn ra được, khi ở cùng Lâm Lăng, Đào Linh đã hoàn toàn không bị thế giới này trói buộc, tâm tình vô cùng nhẹ nhàng.
Muốn nói cái gì liền nói, không giống như những người khác cần phải giữ lại một chút ý tứ trong lòng.
Đối với điều này, Lâm Lăng cũng có chút đồng cảm.
Dần dần, đã quen thuộc với cái người lớn tuổi hơn hay đi bên cạnh mình và có tính cách hoạt bát như một đứa trẻ con là Đào Linh.
Phố phường tương đối phồn thịnh, tuy đã là đêm đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Giữa đám người nhộn nhịp, có thể nhìn thấy đám đệ tử Điện Tông có mặt ở khắp mọi nơi.
Đào Linh cũng không thay trang phục áo bào trắng của chấp sự, vẫn mặc trang phục đó để tham gia yến hội.
Hòa lẫn trong đám người, dung nhan mỹ lệ cùng với tính cách hoạt bát năng động của nàng đã thu hút được sự chú ý của hầu hết đệ tử Điện Tông.
“Tần suất người ngoái đầu lại nhìn cũng cao đó!”
Lâm Lăng trêu chọc nói.
“Lại còn phải nói, bổn tiểu thư chính là thiếu nữ thanh xuân mỹ lệ đến từ thế kỷ 21.”
Đôi mắt đẹp của Đào Linh tràn đầy kiêu ngạo, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỹ lệ như trăng non.
Nhưng mà, trong lúc hai người đang cười đùa. Lại không nhận ra trong góc tối phía sau. Đang có một đôi mắt lạnh lùng như rắn độc đang nhìn chằm chằm đến nơi này.
Danh Sách Chương: