Trước hết u Dương Cung cần phải bình tĩnh lại, nghe giọng điệu của nàng ta, rõ ràng có tình cảm sâu đậm với Lâm Lăng ở kiếp trước.
Lâm Lăng im lặng. Không phải là hắn lạnh lùng vô tình mà là hắn thật sự không biết phải đáp lại như thế nào. Dù sao ở thời đại này, hắn cùng lắm chỉ được xem như là một khách qua đường.
“Chẳng trách bản thân ngươi là một nhân loại mà lại học được tất cả công pháp của hệ thống tu luyện tộc Thiên Ma. Có vẻ như ‘Trần Tấn’ thật sự đã bị ngươi đoạt xá.”
Hậu Thiên Thành nhìn Trần Tấn với vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc ông ta cũng hiểu ra nguyên do trong đó.
Trần Tần hơi mím môi lại, hắn ta nói: “Xin chưởng giáo đại nhân hãy giữ bí mật này giúp ta, mong ngài đừng nói cho Trần Hân biết.”
Đối với Trần Hân, hắn ta cảm thấy rất áy náy. Cho nên hắn ta không muốn vì sự việc này mà Trần Hân sẽ phải sống đau khổ trong suốt những ngày sau này.
“Ta hiểu rồi.”
Hậu Thiên Thành khẽ thở dài, thật ra ông ta cũng không muốn trách cứ gì cả. Dù sao suốt mấy năm nay, tuy Trần Tấn là dị tộc nhưng hắn ta chưa từng làm gì gây hại đối với võ tu nhân loại.
“Dựa theo ghi chép lịch sử, khoảng chừng một năm nữa, vị diện chi thai sẽ sinh ra năm hạt Hỗn Độn Phù Châu.”
Trông thấy mọi người đã bình tĩnh hơn, Lâm Lăng tiếp tục nói: “Đến lúc đó, các chủng tộc của Đại lục Thương Khung sẽ tranh giành bảo vật và một cuộc đại chiến giữa các chủng tộc chưa từng có sẽ nổ ra.”
“Về phần ta và Trần Tấn, vì trong sử sách không ghi lại về bọn ta cho nên bọn ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến này để tránh đảo loạn thời gian và không gian.”
Nghe vậy, Hậu Thiên Thành không nhịn được hỏi: “Sư tổ, ý của ngài là ngài định quay lại một vạn năm sau?”
Lâm Lăng gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
“Không!”
Nghe thế, u Dương Cung trở nên lo lắng, nàng ta nức nở nói: “Bạch Vũ ca ca…Ta không cho phép huynh rời xa ta một lần nữa.”
“Ta…Ta không thể mất đi huynh lần thứ hai được, ta không thể…”
Sau khi nói xong, u Dương Cung rơi nước mắt, nàng ta ôm chặt lấy Lâm Lăng.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đau lòng của đối phương, trong lòng Lâm Lăng khẽ run lên, chợt trong lòng hắn xuất hiện sự xúc động khó có thể giải thích được. Sau khi sự xúc động này lan tràn toàn thân, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác không thể thở được.
Lâm Lăng lập tức phát hiện bản thân bắt đầu mất khống chế, ánh mắt của hắn lập tức biến thành hình thái con mắt luân hồi.
“Ta…”
Lâm Lăng sửng sốt, ý thức của hắn như rơi vào vực sâu và dần bị bóng tối bao trùm. Hắn muốn kháng cự nhưng nhưng linh hồn dần rơi vào phù văn pháp tắc luân hồi và bắt đầu toát ra dao động năng lượng vô cùng lớn với ý đồ ép ý thức của hắn xuống.
“Đây là ý thức luân hồi của Phương Bạch Vũ?”
Chỉ trong nháy mắt, dường như Lâm Lăng nghĩ ra điều gì đó khiến hắn thấy khiếp sợ.
Nếu như hắn thực sự bị nó thay thế thì chẳng phải bản thân hắn sẽ biến thành phụ thuộc ý thức hay sao?
Không được?
Lâm Lăng vừa sợ vừa giận, hắn không ngờ vì sự tồn tại của u Dương Cung mà ý thức bản thể của Phương Bạch Vũ ở kiếp trước dần bị đánh thức. Sớm biết như vậy, lúc nãy hắn sẽ không giúp u Dương Cung nhớ lại. Lần này đúng là gậy ông đập lưng ông.
Danh Sách Chương: