“Thật là không coi phép tắc ra gì, sau khi trở về nhất định phải bẩm báo với tông chủ đại nhân!”
Đợi đến khi Vệ Bình rời đi, các trưởng lão của Cửu Đại Điện Tông mới lòng đầy căm phẫn mà mắng mỏ. Nghe vậy, các thanh niên kiệt xuất xung quanh đều nhìn nhau, không ai dám tiến lên xen mồm.
“Tác phong làm việc của lão đại quả nhiên không tầm thường.”
“Đúng, vậy mới giống phong cách của huynh ấy.”
Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc và Lôi Mông liếc nhìn nhau, không khỏi cười thầm một tiếng.
“Chấp Sự Đường sao...” Trong đám người, Viêm Hoằng Nghị híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lâm Lăng đi xa ở phía chân trời, lẩm bẩm tự nói.
Nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo kia, không ai biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó, chín vị trưởng lão vung tay áo lên, ánh sáng lướt qua, bắt đầu phân chia những thiên tài trong sân. Sau khi chọn lựa xong, các trưởng lão dẫn bọn họ lần lượt rời đi, bay đến các đại Điện Tông.
...
Chấp Sự Đường nằm ở khu vực trung tâm của chín chủ đảo.
Ở nơi đó có một hòn đảo nhỏ, hòn đảo này được bàn tay con người tạo ra, nhưng lại lơ lửng trên mặt biển, tạo nên một cảm giác rất huyền ảo.
Mà trong đảo có từng tòa tháp cổ thật lớn đứng sừng sững, được sắp xếp theo hình vòng tròn, quay quanh nhau.
Từ nơi xa nhìn lại, kiến trúc quần thể tháp cổ này chia thành năm loại màu sắc. Hiển nhiên bố cục này tương ứng với năm khu vực của các chấp sự gồm áo trắng, áo xanh, áo tím, áo đen, áo vàng.
Mà ở khu vực bên ngoài quần thể tháp cổ, có thể nhìn thấy một mảng cung điện lầu các. Vô số người giống như đàn kiến qua lại trong đó, tạo nên cảm giác thật ồn ào náo nhiệt!
“Nhiều người vậy!” Lâm Lăng đứng giữa không trung nhìn cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc.
Dựa theo phỏng đoán trước đó của hắn, thành viên tụ tập ở khu vực Chấp Sự Đường đều là một đám nhân viên chuyên nghiệp.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, người sống trong khu vực kiến trúc phía ngoài của đảo lại khá giống với bá tánh bình dân, bởi vì những người đều không mặc quần áo chấp sự.
“Thành viên Chấp Sự Đường của chúng ta cũng có gia đình, từ khi thành lập tới nay, đã có lịch sử mấy ngàn năm.” Vệ Bình lạnh nhạt nói: “Tất nhiên dân cư trong đó cũng sản sinh khuếch trương đến một con số cực lớn.”
Nghe vậy, Lâm Lăng bừng tỉnh gật đầu. Vậy xem ra các Cửu Đại Điện Tông khác cũng như thế.
Mà trừ võ giả bản địa ra, để cung cấp thêm nhân lực mới mẻ nên cứ cách mười năm, Điện Tông sẽ thu nạp một vài người có thiên phú ưu tú từ bên ngoài vào.
“Chấp Sự Đường có ngạch cửa càng cao hơn Cửu Đại Điện Tông, dù là chấp sự áo trắng tầng chót cũng phải có thực lực đạt tới cảnh giới Linh Anh – bậc một Thánh Vực.” Vệ Bình đứng lơ lửng trên không, cũng không vội vã dẫn Lâm Lăng tiến vào đảo, chỉ giải thích: “Nhưng thực lực chỉ là điều tiên quyết, còn cần thông qua sát hạch của Chấp Sự Đường mới tính là đủ tư cách.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Lâm Lăng hơi nghiêm lại.
Cấp bậc Thánh Vực?
Còn muốn sát hạch!
Chỉ dựa vào hai điều kiện này đã đủ để nhìn ra được ngạch cửa thật sự rất cao. Dù sao trước đó chỉ cần hắn gật đầu là có thể tùy tùy tiện tiện trở thành một đệ tử trong Cửu Đại Điện Tông, hơn nữa đãi ngộ phong phú.
Thật ra Lâm Lăng cũng có thể hiểu được, Chấp Sự Đường là người quản lý trật tự Cửu Đại Điện Tông, nắm giữ quyền lực này thì tất nhiên cũng phải có thực lực đủ mạnh để tiếp nhận. Nếu không sao có thể kiếm chế được những thành viên Điện Tông vi phạm kỷ luật.
“Hiện tại ngươi chỉ có thể làm một chấp sự kiến tập mà thôi, theo ta vào đảo trước đi.” Vệ Bình thản nhiên cười, sau đó khẽ búng ngón tay ra, một chữ xanh bắn ra từ đầu ngón tay vào quầng sáng phía trên đảo nhỏ.
Danh Sách Chương: