"Ồ?!" Nghe được những lời này, ánh mắt Kình Nạp hơi lạnh lùng.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, chất vấn: "Thiên La thành các ngươi, vì sao lại chậm chạp không mau cống nạp?"
Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh nhạt, không chút nóng giận mà hỏi ngược lại: "Vì sao ta phải cống nạp?"
Lúc trước từ chỗ Long Nhị biết được, chỉ riêng cống phẩm hàng năm nộp, đã ước chừng đã ba ngàn vạn đá Linh Dương.
Nghiễm nhiên chiếm khoảng bốn phần sản lượng một năm của Thiên La thành, chi phí khổng lồ như vậy Lâm Lăng sao có thể đáp ứng.
Nhưng mà hiện tại, còn phải tăng gấp đôi phí bảo hộ, quả thực là muốn bức người đến bước đường cùng! . Truyện Thám Hiểm
"Làm càn! Một thành chủ nhỏ nhoi như ngươi lại dám chống đối với Kình Vương bọn ta!" Tên cuồng tướng thủ hạ vừa lên tiếng kia, nhất thời giận tím mặt.
Cùng lúc đó, một cỗ năng lượng dao động cường hãn từ trên người hắn tản mát ra, đột nhiên hình thành một mảnh ánh sáng màu đỏ hướng về phía Lâm Lăng mà bao phủ lại.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm...!!!
Dường như trong nháy mắt Thập Nhị Huyết Vệ cũng đồng thời dẫn động ra Hỏa linh chi thể.
Cuồng bạo hỏa diễm dao động gào thét ra, nghiễm nhiên đem mảnh ánh sáng màu đỏ kia lấy một loại tư thế ngang ngược, mạnh mẽ mà đi.
"Hỏa Linh Thiên Thể?!"
Thấy thế, đồng tử trong mắt bốn vị Cuồng Vương hơi co rụt lại.
Nếu là thủ hạ của Lâm Lăng, cuồng tộc võ tu chỉ có một hỏa linh chi thể, ngược lại bọn họ cũng không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng mà, Thập Nhị Huyết vệ bên cạnh Lâm Lăng, dĩ nhiên tất cả đều là võ tu giả có được hỏa linh thể chất!
Trận chiến như này, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng trước kia của bọn họ đối với thế lực nhỏ bé này!
“Tất cả mười hai người đều là Hỏa Linh Thiên Thể?!"
Lúc này, vẻ mặt Xích Vưu đầy kinh ngạc.
“Tốt lắm!” Hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mười hai Huyết Vệ thủ hộ quanh người Lâm Lăng, sâu trong đáy mắt mơ hồ có một tia vui mừng.
"Các vị, hôm nay chính là ngày diễn ra nghi thức tế lễ của Cuồng Thần đại nhân, xin đừng ồn ào ở đây."
Lúc này, Xích Vưu cực kỳ đúng lúc đi ra hòa giải, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Nếu Cuồng Thần đại nhân cảm ứng được, chỉ sợ ngài ấy sẽ không vui đâu."
Nghe được câu sau, ánh mắt bốn vị Cuồng Vương nhịn không được nhìn thoáng qua pho tượng khổng lồ trên tế đàn. Nhìn pho tượng Cuồng Thần sống động như thật, uy vũ khí phách, trong lòng bọn họ khẽ rùng mình, lúc này mới tạm thời bỏ qua.
“Nhóc con, chờ tế lễ lần này chấm dứt, bổn vương sẽ làm cho ngươi khắc sâu, ngươi đang ở vị trí nào, không phải muốn là gì thì làm!” Phần lạnh lẽo trong mắt Kình Vương bắt đầu khởi động, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong lời nói mang theo ý uy hiếp không chút che dấu.
Bên này, Lâm Lăng vẫn lạnh lùng không nói, trong mắt không có chút sợ hãi nào. Hắn biết, có một số người, mình càng sợ hãi họ thì họ sẽ càng lấn tới.
Nhất là những Cuồng Vương quanh năm ngồi ở vị trí cao, phần suy nghĩ bản thân hơn người khác trong lòng họ đã đạt tới trình độ thượng thừa, mãi lùi bước chỉ có thể thúc đẩy bọn họ càng ngông cuồng hơn.
Danh Sách Chương: