Thấy làm màu cũng đủ rồi, Lâm Lăng thầm cười nhạo trong lòng.
Sau đó hắn ra vẻ vội vàng nói: “Chu Tấn, chính hắn ta đã báo tin tức về nơi ẩn náu của Địch Nghiêu.”
Chu Tấn?
Nghe được lời này, Đào Linh vốn dĩ đang lo lắng lại có chút kinh ngạc. Cuối cùng nàng cũng hiểu ra Lâm Lăng đang định mượn đao giết người!
Đúng là cách hay!
Ánh mắt Đào Linh chợt lóe, nàng cảm thấy rất ngưỡng mộ Lâm Lăng. Không chỉ có thể an toàn rút lui mà còn lợi dụng lực lượng của Ngô Phong để diệt trừ tên nội gián Chu Tấn kia.
Quả thực quá tuyệt!
Quả nhiên khi Ngô Phong nghe thấy tên Chu Tấn, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng u ám.
“Đúng là một con chó ăn cây táo rào cây sung!”
Những nếp nhăn trên gương mặt Ngô Phong nhăn lại đày vẻ dữ tợn, ông ta thầm mắng chửi trong lòng. Sở dĩ ông ta tin lời của Lâm Lăng thật ra không phải vì chỉ số thông minh không cao mà là vì Chu Tấn chính là tên gián điệp mà Ngô Phong gài vào Chấp Sự Đường. Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra ở Chấp Sự Đường thì sẽ báo cho Địch Nghiêu trước tiên. Chính vì mối quan hệ giữa hai bên nên chỉ có Chu Tấn mới biết nơi ẩn náu cụ thể của Địch Nghiêu.
“Ngô trưởng lão, những gì cần nói ta đã nói hết rồi.”
Lâm Lăng nói chuyện đúng mực: “Vậy bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây được chưa?”
Ngô Phong nhìn chằm chằm Lâm Lăng và Đào Linh với vẻ u ám.
Nghĩ trước nghĩ sau cũng không cảm thấy có gì khác thường, ông ta lạnh lùng nói: “Địch Nghiêu là đệ tử của Hắc Ám Điện Tông. Nếu như hắn có làm gì sai thì ta sẽ tự thanh lý môn hộ.”
“Về báo cáo với cấp trên của các ngươi, nếu như lần sau còn dám tới đây điều tra mà không xin phép thì đừng trách bọn ta không khách khí!”
Lâm Lăng và Đạo Linh yên lặng gật đầu.
Chợt hai người nhìn nhau và cùng xoay người vô cùng ăn ý đi qua đám người Ngô Phong, nhanh chóng rời khỏi điện. Nơi nào có nhiều người thì ở đó có không ít chấp sự đóng quân ở đó. Như vậy cho dù lát nữa Ngô Phong có phát hiện ra điều gì, ông ta muốn ra tay lần nữa cũng không còn dễ dàng.
Vút!
Tuy nhiên ngay khi hai người Lâm Lăng chạy được một đoạn thì đột nhiên có một đệ tử của Hắc Ám Điện Tông phi tới. Hắn ta vội vã đi tới trước mặt Ngô Phong, run rẩy nói.
“Ngô trưởng lão, xảy ra chuyện lớn rồi, ngọc giản bản mệnh của Địch Nghiêu sư huynh đột nhiên vỡ nát cách đây không lâu!”
Cái gì?
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Phong thay đổi, ông ta chất vấn: “Ngươi có nhìn rõ không?”
“Đệ tử không dám nói sai, tuyệt đối là sự thật.”
Nói xong, tên đệ tử Điện Tông lấy ra một khối ngọc giản màu đỏ.
Ngô Phong híp mắt nhìn thấy tên của Địch Nghiêu được khắc trên ngọc giản, vết nứt xuất hiện và không còn một chút dao động năng lượng nào nữa. Trong ngọc giản chứa một giọt máu bản mệnh của Địch Nghiêu có sự liên kết chặt chẽ với dấu hiệu của sự sống. Nếu như Địch Nghiêu chết thì khối ngọc giản này cũng sẽ vỡ theo. Mà hiện tại dấu hiệu của ngọc giản bị vỡ chắc chắn có nghĩa là Địch Nghiêu đã chết! Thấy vậy, con ngươi trong mắt Ngô Phong đột nhiên co rút lại.
“Sao có thể? Làm sao ngọc giản bản mệnh của Nghiêu Nhi có thể vỡ được…”
Danh Sách Chương: