Đương nhiên, cũng không phải là tân cung chủ mềm yếu vô dụng, mà là vì bảo toàn tộc Hỏa Phượng nên mới lựa chọn nhẫn nhục.
Dù sao một khi bùng nổ đại chiến, dưới tình huống không có quân đội bạn viện trợ thì chỉ sợ tộc Hỏa Phượng sẽ hoàn toàn suy bại, thậm chí diệt tộc!
Nhưng các thế lực tộc Thiên Ma cũng lợi dụng điểm này, ngược lại chậm rãi ăn mòn phạm vi thế lực của tộc Hỏa Phượng, mà không tiến công quy mô lớn.
Đi đến bước đường huỷ diệt chỉ đơn giản là vấn đề thời gian mà thôi.
...
Đang lúc hoàng hôn, rốt cuộc bọn người Lâm Lăng cũng đến mảnh đất trung tâm của thế lực tộc Hỏa Phượng.
Trong tầm nhìn, nơi này giống như một sơn cốc to lớn, quanh thân phủ kín vô số thực vật hỏa hệ, khiến nơi này tràn ngập linh khí hỏa hệ nồng đậm.
Mà bên trong sơn cốc, kiến trúc thành quần thể, đa số đều là cung điện.
“Tiền bối, nơi này chính là Hỏa Phượng Cung của chúng ta.” Vĩ Thần liếc nhìn Lâm Lăng một cái, thái độ khách sáo mà giới thiệu cho hắn.
Lâm Lăng đưa mắt đánh giá một chút, trong lòng lại thầm than một tiếng.
Tuy rằng trước kia hắn cũng chưa từng tới nơi này, nhưng so với di tích Hỏa Phượng Cung trong chiến trường viễn cổ thì quy mô, bố cục tổng thể của Hỏa Phượng Cung trước mắt này rõ ràng có chênh lệch không nhỏ.
Bởi vậy có thể thấy được, trong thời gian vạn năm phát triển, căn cơ của tộc Tộc Hỏa Phượng đã dần dần suy yếu.
"Vù vù...!!!"
Đám người Lâm Lăng từ từ đến gần Hỏa Phượng Cung, một luồng lửa mạnh mẽ ngay lập tức khóa chặt Lâm Lăng và những người khác.
Từ luồng khí tức lửa nóng cường đại trong nháy mắt khóa chặt lấy Lâm Lăng bọn họ.
Các dao động năng lượng phát ra còn mạnh hơn Vĩ Thần và những người khác gấp nhiều lần.
Không khó để nhận ra rằng nhiều chiến binh tộc Hỏa Phượng bất ngờ bay ra thế này hiển nhiên là thế lực tinh nhuệ của Hỏa Phượng cung.
“Cha, là chúng ta đây.”
Vĩ Thần vội vàng phất tay, lên tiếng chào hỏi.
"Thần nhi?!"
Nghe vậy, một lão giả áo đỏ từ Hỏa Phượng tộc đi tới đối diện với hắn, ánh mắt hơi tối sầm lại. Khi bay tới gần, ánh mắt sắc bén của ông đột nhiên quét về phía Lâm Lăng và mười hai huyết vệ.
"Con người? Và còn có... những chiến sĩ Cuồng tộc sao?!"
Sau khi nhìn kĩ, một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt lão giả mặc áo đỏ.
Trong trí nhớ, ông tưởng truyền thừa của Cuồng tộc đã bị tiêu diệt rồi, làm sao còn tồn tại được?!
Trong lòng kinh ngạc, lão giả áo đỏ đưa mắt về phía Vĩ Thần, trầm giọng hỏi: “Làm sao con lại đem những người ngoại tộc này trở về Hỏa Phượng điện chứ?”
“Cha, đừng hiểu lầm.”
Vĩ Thần vội vã giải thích: "Họ là ân nhân của chúng ta, đặc biệt là vị tiền bối trong giới võ tu loài người này.”
"Lần này nếu là không có hắn xuất thủ, những tên đáng ghê tởm ở ngọn núi Kình Hỏa kia cũng không biết phải bao lâu mới đuổi đi được.”
Danh Sách Chương: