Cao thủ tộc Hỏa Phượng nói: “Kể từ khi Đông Xuyên Châu bị cô lập với Đại lục Thương Khung từ vạn năm trước, nơi đó được gọi là Di Lạc Chi Địa.”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi ngạc nhiên.
Sao nghe tên nơi này có chút gượng gạo.
Có điều việc tách ra khỏi Đại lục Thương Khung rồi đổi tên sang ‘Di Lạc Chi Địa’ thật ra cũng khá phù hợp.
“Quả thực chúng ta tới từ Đông Huyền Châu nên mong mọi người không ngăn cản.”
Lâm Lăng cúi đầu, hắn cảm thấy giờ phút này mà còn giấu diếm thì cũng dư thừa.
“Cái gì? Bọn họ thật sự tới từ Di Lạc Chi Địa ư?”
Sau khi Lâm Lăng xác nhận, nhóm võ giả tộc Hỏa Phượng vẫn khá kinh ngạc cho dù trong lòng đã có một số suy đoán.
“Theo như ta biết, vạn năm trước tộc Hỏa Phượng của các ngươi cùng với nhân loại giới võ tu bọn ta đã cùng nhau tấn công tháp Thông Thiên nên cũng có thể coi là đồng minh.”
Lâm Lăng mỉm cười lịch sự: “Nếu như chuyến đi này được mọi người dẫn đường thì bọn ta vô cùng biết ơn.”
“Thật không ngờ, ghi chép lịch sự của nhân loại vẫn còn lưu truyền chuyện này.”
Tên thủ lĩnh của tộc Hỏa Phượng kinh ngạc nhìn lướt qua Lâm Lăng, sau đó cũng do dự nói: “Được, mau đi theo bọn ta.”
“Có điều lối vào vết nứt không gian trên núi Kình Mạch hiện tại đã bị tộc Thiên Ma chiếm giữ rồi cho nên bây giờ muốn vào cũng không dễ.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ giận dữ.
Vốn dĩ đó là lãnh địa của tộc Hỏa Phượng, vậy mà bây giờ lại bị dị tộc khác xâm chiếm và lại còn có không ít người trong tộc bị giết nữa.
“Tộc Thiên Ma sao…”
Lâm Lăng híp mắt, ánh mắt cũng lạnh hơn vài phần.
Vạn năm trước, vì để bảo tồn lực lượng tiến công tháp Thông Thiên nên tộc Thiên Ma vẫn còn chưa bị đánh bại hoàn toàn. Không ngờ cho đến tận thời đại này, tộc Thiên Ma lại trở thành tai họa.
Tuy nhiên nếu đúng như Trần Tấn đoán thì hầu hết những người đứng đầu của tộc Thiên Ma đều bị điều khiển bởi một thế lực bí ẩn nào đó. Nếu thật sự như vậy thì đây chính là mối tai họa ngầm cực lớn!
Giữa không trung.
Tuy hơn trăm võ giả tộc Hỏa Phượng vẫn tạo thành trận hình bao vây đoàn người Lâm Lăng, tuy nhiên sau vài lần nói chuyện với nhau thì đã không còn thù địch như trước nữa. Bởi vì kẻ địch chân chính của bọn họ không phải là võ tu nhân loại hay là chiến sĩ Cuồng tộc.
“Ở lối vào không gian của di tích viễn cổ, ngoài trừ tộc Thiên Ma ra thì chắc hẳn còn thế lực khác phải không?”
Lâm Lăng cân nhắc một hồi, hắn quyết định hỏi thăm tình hình.
Hắn mơ hồ nhớ rằng trước đây các đệ tử nội điện của Cửu Đại Điện Tông từng đi rèn luyện ở di tích viễn cổ và cũng gặp phải không ít các thế lực chủng tộc khác.
“Đúng vậy, ngoại trừ tộc Thiên Ma ra thì còn có những nhánh khác của Ma tộc, Tử tộc, tộc Người thú và tộc Man Thạch.”
Thủ lĩnh của tộc Hỏa Phượng gật đầu, giọng điệu nặng nề mang theo chút căm hận.
Gần đây, lãnh địa của tộc Hỏa Phượng không ngừng bị tàn phá chính là do các thế lực chủng tộc này. Tuy nhiên thực lực của đối thủ quá mạnh cộng thêm mối quan hệ liên minh nên một mình tộc Hỏa Phượng không thể chống lại nổi.
Thế nhưng nếu như cứ để bọn họ làm loạn tại Thiên Khuyết Châu thì có lẽ tộc Hỏa Phượng sẽ không còn nơi nào để sống nữa!
Danh Sách Chương: