Mục lục
Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn bốn bộ Phù Khôi bị nổ đầu cách đó không xa, lúc này trong lòng Lâm Lăng thật phức tạp.
Thực lực của một Kiếm Thánh mắt mù còn vượt qua cả thiên quân vạn mã phía bọn họ, thế cục trong quảng trường hoàn toàn nghiêng về một bên.
“Không có Phù Khôi Thạch Thú, ta muốn xem ngươi thể hiện như thế nào.” Viêm Hoằng Nghị cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng mà lạnh nhạt nói.
Trong cuộc giao chiến hiện giờ này, hắn không xem Tần Hùng tướng quân và Tứ hoàng tử Viêm Thần ra gì, chỉ có Lâm Lăng mang đến cho hắn cảm giác như một đối thủ cạnh tranh.
Loại lạc thú sức mạnh ngang nhau này giống như kỳ phùng địch thủ.

Mỗi lần thế cục thay đổi, đều khó có thể nghiền ngẫm ra chiêu thức tiếp theo của đối phương.
“A!!” Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy trong vòng chiến cách đó không xa, Hỏa Lân Hổ bỗng nhào lên người Tôn Mục, đớp một cú vào cổ họng, trực tiếp cắn đứt cổ gã.
Ọc ——!
Máu tươi đỏ rực văng khắp nơi, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thú tính nguyên thủy của Hỏa Lân Hổ, làm lực cắn xé càng điên cuồng mà hung ác!
Chỉ mấy phút ngắn ngủn, cường giả cấp 9 này đã bị cắn chết tươi, ngay cả thi thể cũng bị Hỏa Lân Hổ trực tiếp nuốt vào bụng.
“Xin lỗi, hình như sủng vật của ta có hơi đói bụng.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, đáp trả lại Viêm Hoằng Nghị.
Thấy thế, Viêm Hoằng Nghị chẳng nhăn mày lấy một cái, vẻ mặt thật thản nhiên, cứ như cái chết của Tôn Mục chỉ như mất đi một con cờ bé nhỏ không đáng kể.
Trong bàn cờ, một võ giả cấp 9 đổi mạng với bốn bộ Phù Khôi cấp 9 của đối phương thì không xem như có hại.

Nhưng hiện giờ, Kiếm Thánh mắt mù đã trả xong ân tình, sẽ không ra tay trợ giúp nữa.

Thế cục cũng bị Lâm Lăng ảnh hưởng nên hoàn toàn lệch khỏi sách lược vốn có của hắn.
Nếu như tiếp tục tranh đấu thì xác suất chiến thắng cũng không lớn.
Xem ra, chỉ có thể mong đợi vào nước cờ hiểm cuối cùng!
Trong lòng nghĩ như vậy, Viêm Hoằng Nghị bỗng ngẩng đầu.
Hắn nhìn mặt trời đã lên tới không trung, lẩm bẩm: “Thời gian...!Đã đến lúc.”
“Keng ——!”
Câu nói của Viêm Hoằng Nghị vừa dứt thì sâu trong hoàng cung đột nhiên có tiếng chuông lảnh lót vang lên.
Keng! Keng! Keng...!!!
Ngay sau đó, tiếng chuông vang lên liên hồi, dần dần trở nên dồn dập.
Tiếng chuông đột ngột này lập tức làm sắc mặt Tần Hùng, Cổ Liệt và đông đảo quan viên cao tầng trong quảng trường trở nên nghiêm nghị.
Nghe ra được tiếng chuông này bắt nguồn từ từ đường Bắc thành của hoàng cung.
Ở nơi đó có một cái chuông cổ, mỗi khi các đời quân vương băng hà thì sẽ phái người đến đó gõ vang hai mươi bốn cái để truy công tế tổ (1).
(1) Tỏ ý hiến tế và xem lại công tích của người quá cố.
Trong nhất thời, trận chém gϊếŧ giằng co mấy canh giờ này dần dần dừng lại.


Cho dù là quân cận vệ, quân phòng thủ, quân trị an hay là Ngự lâm quân, tất cả binh lính rất ăn ý mà thả vũ khí trong tay xuống, sôi nổi nhìn vào sâu trong hoàng cung.
“Hay là bệ hạ...”
Tần Hùng nhíu chặt đôi mày rậm lại, tâm trạng rất nặng nề.
“Phụ hoàng!” Vẻ mặt của Tứ hoàng tử Viêm Thần thật căng thẳng, không muốn tin tưởng suy đoán trong lòng mình.
Khóe miệng Viêm Hoằng Nghị lại nâng lên một độ cong rất nhỏ.

Thậm chí hắn còn nhắm hai mắt lại, tiếng chuông nặng trĩu kia quanh quẩn trong tai lại giống như tiếng nhạc du dương, khiến hắn lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
“Chẳng lẽ lại là mưu kế gì của tên này?” Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, liếc nhìn Viêm Hoằng Nghị một cái, mơ hồ có dự cảm không lành.
Sau đó khi hai mươi bốn tiếng chuông kết thúc, ở cổng lớn hoàng thành trên đài cao xuất hiện ba bóng đen.
Ba người nọ chính là ba tổ trưởng của Minh Các: Ám Ưng, Cửu Chín và Phượng Minh.
Mà dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ám Ưng đi lên đài cao nhất.
“Chính thức tuyên bố, vừa rồi bệ hạ đã băng hà.” Hắn lạnh nhạt đưa mắt nhìn khắp quảng trường trung tâm phía dưới, sau đó lớn tiếng thông báo với giọng điệu rất nghiêm trang.
Lời này vừa nói ra thì lập tức khiến cả quảng trường khϊếp sợ!

“Cái gì? Bệ hạ đã chết?!”
“Vừa rồi ngài ấy vẫn còn khỏe mà, sao đột nhiên đã...”
Trong nhất thời, những tiếng nói kinh ngạc sửng sốt vang lên hết đợt này đến đợt khác trên quảng trường.
Tần Hùng quay về hướng Hoàng thành, đột nhiên quỳ một gối xuống đất, vững vàng nói: “Xin bệ hạ an giấc ngàn thu!”
“Bệ hạ an giấc ngàn thu!”
Vào thời khắc này, đa số võ tướng, quan viên cung đình cũng sôi nổi quỳ xuống đất, đồng loạt kêu lên.
“Rốt cục phụ hoàng chết như thế nào?” Viêm Thần ngẩng đầu, hai mắt đỏ ửng mà nhìn chằm chằm vào Ám Ưng rồi dò hỏi.
“Trải qua ngự y kiểm tra, nguyên nhân bệ hạ chết rất có khả năng là trúng độc dược mạn tính nào đó, vừa rồi đột nhiên phát độc mất mạng.” Giọng nói của Ám Ưng vẫn rất lạnh nhạt.
Hắn ta là thích khách, sớm đã bình thản đối mặt với sinh tử.
“Độc dược mạn tính?” Viêm Thần hơi giật mình, kinh giận mà quát lên: “Là ai hạ độc?!”
“Không rõ lắm, có lẽ bệ hạ đã trúng loại độc dược này vào mấy ngày trước.” Ám Ưng lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cho nên khó có thể tra ra được hung thủ trong thời gian ngắn.”
Nghe thấy lời này, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, liếc nhìn Viêm Hoằng Nghị cách đó không xa.
Trong lòng hắn không khỏi thầm giật mình.
Người này thật sự độc ác.
Không, nói chính xác hơn, phải là súc sinh đã mất đi nhân tính!
Không chỉ gài bẫy gϊếŧ hại hai huynh trưởng, hiện tại cả phụ thân ruột thịt cũng bị độc chết!
“Theo ta được biết, từ sau khi Thái Tử chết, phụ hoàng vẫn chưa lập di chiếu cho ai kế thừa vương vị.” Lúc này, tiếng nói lạnh nhạt của Viêm Hoằng Nghị đột nhiên vang lên.
Lời nói của hắn cực kỳ chói tai trong bầu không khí lúc này, chỉ thấy lửa giận đè nén trong lòng Viêm Thần lập tức bùng nổ.

“Viêm Hoằng Nghị, ngươi là súc sinh sao!” Hai mắt Viêm Thần hiện đầy tơ máu, giận dữ trừng Tam hoàng tử, sắc mặt đỏ bừng mà rống to: “Thi thể phụ hoàng chưa lạnh mà ngươi đã mơ ước vương vị!”
Viêm Hoằng Nghị nhún vai, thản nhiên nói: “Người chết không thể sống lại, mà nhà không thể một ngày không chủ, quốc gia không thể một ngày không vua.”
“Hiện giờ phụ hoàng đã chết, phải mau chóng lập Viêm Vương mới để chỉnh đốn triều cương.”
Nói đến này, Viêm Hoằng Nghị lại lấy ra một quyển sách màu vàng từ nhẫn không gian, trên đó có viết bốn chữ ‘Viêm Thị Hoàng Phổ’.
“Dựa theo quy tắc hoàng thất chúng ta, điều thứ một trăm linh tám.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng mở quyển sách ra, hiên ngang đường hoàng mà đọc to: “Hễ quân vương chưa lập di chiếu mà đột nhiên chết thì vương vị đời kế tiếp sẽ do trưởng tử dòng chính kế vị.”
Nghe thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, mơ hồ đoán được cái gì.
Quả thực là tâm địa ác độc!
“Mà hiện tại, hai vị hoàng huynh đều đã chết đi.”
Quả nhiên, lại nghe Viêm Hoằng Nghị tiếp tục nói: “Dựa theo quy tắc này, lớn nhỏ có thứ tự, đúng lý là ta kế thừa vị trí của tiên hoàng.”
“Không sai, Tam điện hạ đăng cơ là danh chính ngôn thuận, tất cả chúng ta đều ủng hộ!” Vương thái uý giơ trường kiếm lên, vẻ mặt phấn khởi mà hô lớn.
“Ủng hộ Tam điện hạ kế vị!!” Chỉ thoáng chốc, phản quân ở đây sôi nổi giơ binh khí lên cao, cùng kêu to.
Âm thanh trào dâng đó vang lên tận mây xanh!
Nghe tiếng ủng hộ quanh quẩn trong quảng trường, sắc mặt Tứ hoàng tử Viêm Thần lập tức âm trầm tới cực điểm.
Hắn ta cũng nổi giận xung thiên, không nén được run rẩy, tay phải nắm chặt trường kiếm, sát ý tràn ngập!
Các vương thân quý tộc trên đài cao đều im lặng lại, cũng không phản bác.
Bởi vì dựa theo tộc quy của hoàng thất thì thật sự có mệnh lệnh đó.
Một vài người tâm tư cẩn thận cũng ý thức được, âm mưu cuối cùng của Viêm Hoằng Nghị chính là cái này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK