Sau một lúc bận rộn, tâm trạng của Lâm Lăng bắt đầu trầm tĩnh lại. Hắn nghĩ về uy hiếp tiềm tàng trong tình cảnh trước mắt - Viêm Hoằng Nghị.
Tuy tên này đánh trận nào thì thua trận đó, nhưng lại vô cùng kiên cường, hơn nữa mưu trí thâm độc. Nếu như hơi vô ý thì sẽ có ngày thua trong tay hắn ta, muốn xoay người phải trả cái giá không nhỏ.
“Phải mau chóng diệt trừ hắn để cắt đứt mọi hậu hoạn.”
Lâm Lăng mở mắt ra, trong mắt dâng trào lạnh lẽo, giọng nói lộ ra sát ý lạnh thấu xương.
Nhưng, hiện tại hắn không thể phái ra các sủng vật sát thủ để chấp hành nhiệm vụ ám sát. Dù sao Viêm Hoằng Nghị cũng đã được lựa đến Điện Tông nào đó, hiện giờ chưa rõ, cũng chưa có đầu mối để tìm kiếm con mồi, hành động chỉ làm lãng phí sức lực.
Hơn nữa Cửu Đại Điện Tông phòng vệ nghiêm ngặt, cường giả Thánh Vực nhiều vô số, tùy tiện hành động thì nhất định sẽ hung hiểm vạn phần.
Nhưng Lâm Lăng cũng không cảm thấy khó giải quyết gì lắm. Bởi vì hiện giờ hắn mang thân phận chấp sự, có cơ hội rất lớn có thể mượn chức quyền để tự do tiến vào khu vực thế lực của các Điện Tông.
Đến lúc đó, hắn có thể nhân cơ hội phái bọn Kinh Kha ra tiến hành ám sát!
Trong lòng Lâm Lăng đã hình thành một sách lược.
Sau đó, hắn vung bàn tay lên, linh lực kích động, trận pháp ngăn cách trong phòng lập tức tiêu tán. Kinh Kha vẫn luôn âm thầm bảo hộ trong góc cũng được triệu hồi về không gian sủng vật của hệ thống.
“Hả?”
Sau khi loại bỏ trận pháp ngăn cách, cánh mũi Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, ngửi được một mùi hương cực kỳ quen thuộc, hơn nữa đã lâu không ngửi thấy.
Là mì gói!
Lâm Lăng ngẩn ra, chuyển mắt về hướng khe hở cửa sổ.
Mùi mì gói như lan tỏa từ khắp mọi hướng, chui vào từ những khe hở kia. Nhớ tới Đào Linh rất có khả năng là người xuyên việt, trong đầu Lâm Lăng lóe lên một suy nghĩ, cũng không cảm thấy lạ gì về chuyện nàng có thể chế tạo ra thứ như mì gói.
Dù sao ở lãnh địa Hỗn Loạn, hắn còn mò mẫn làm ra được cả thuốc lá.
“Lão đại, mùi thơm quá!”
Trên giường, Tiểu Bạch vốn đang buồn ngủ lại lập tức bị mùi mì gói kích thích đến tinh thần rung lên. Nó lập tức xoay người, nhảy xuống mặt đất, cái mũi điên cuồng hít hửi không khí xung quanh.
Lâm Lăng cảm thấy hết sức tò mò, trực tiếp đẩy cửa sổ ra, đưa mắt nhìn ra.
Trong tầm mắt, chỉ thấy Đào Linh ngồi bên bàn đá trong sân, đang chế nước vào mì rồi đóng nắp lại.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, phát hiện bao bì của ly mì giống như đúc loại bán trong cửa hàng tiện lợi của kiếp trước.
Mì bò kho!
Bao bì nhựa màu đỏ, thiết kế bản vẽ và hàng chữ ‘tiếng Trung’ kia hoàn toàn không hợp với sản vật của thế giới này!
Sao... Sao có thể?!
Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng lập tức ngây người.
Tuy nguyên liệu làm ra mì gói và cách chế tạo cũng không khó, nhưng nếu không có máy móc thì gần như không có khả năng mô phỏng ra loại thiết kế đóng gói này.
Danh Sách Chương: