Trần Tấn lắc đầu từ chối.
“Trần huynh, dù sao ta cũng đã tự mình tới đây đón ngươi, chẳng lẽ ngươi không cho ta chút mặt mũi nào hay sao?”
Lạc Hằng nhíu mày, vẻ mặt tối sầm lại.
“Nếu như ngươi là Lạc Hằng trước đây mà ta quen biết thì có lẽ ta sẽ cho.”
Trần Tấn không muốn giả bộ với hắn ta nữa nên lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi của hiện tại thì không cần thiết.”
“Ồ?”
Lạc Hằng lúc này cũng không còn ngụy trang nữa, hắn ta lạnh lùng nói: “Xem ra kể từ lần ở Vạn Cổ Thiên Vực trước đây hay bây giờ, thành kiến của ngươi đối với tháp Thông Thiên vẫn không hề thay đổi.”
“Một khi đã vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”
Khi hắn ta vừa dứt lời, một luồng dao động năng lượng dữ dội đột nhiên tạo thành một vòng xoáy ánh sáng quanh quẩn xung quanh hắn ta.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh tòa điện bị quét qua bởi làn sóng năng lượng mạnh mẽ này và bắt đầu phát ra tiếng nổ!
Oanh ——!!
Trong đại sảnh chủ điện, sau khi khí tức trên người Lạc Hằng bùng nổ thì chung quanh lập tức bị dòng khí hùng mạnh này thổi quét thành một mảnh hỗn độn.
Thấy tình cảnh này, ánh mắt Lâm Lăng và Trần Tấn đều lập tức lạnh đi.
Ngoài điện, mười hai Huyết Vệ nghe thấy động tĩnh thì lập tức lao vào, đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Lạc Hằng.
Chỉ cần Lâm Lăng ra lệnh một tiếng thì dù là sứ giả Thông Thiên Tháp, bọn họ cũng sẽ không chút kiêng kỵ!
“Trần Tấn, xem ra ngươi đã bị Lâm Thiên mê hoặc, thành kiến đối với Thông Thiên Tháp chúng ta càng lúc càng lớn.” Trong mắt Lạc Hằng dâng trào sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Trần Tấn mà lạnh lùng nói: “Nể tình nghĩa lúc trước của chúng ta, ta phải để ngươi nhận rõ sự thật!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app . Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .com.vn. Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên chém bàn tay ra.
Vèo ——!
Chỉ thoáng chốc, một tia sáng trắng xé rách không khí, đột nhiên đâm thẳng vào Trần Tấn.
Trần Tấn vẫn luôn cảnh giác trước dị thường của Lạc Hằng, trong tay lập tức hiện ra một thanh kiếm đen sắc bén rồi bổ ra.
Thanh kiếm màu đen trực tiếp bổ vào tia sáng kia, nếu nhìn kỹ, tia sáng trắng ấy cũng không phải ám khí kim loại gì, mà là một ngọc giản phù văn màu trắng.
Khi chém xuống, chỉ nghe một tiếng ‘Keng’ thật lớn vang lên, ngọc giản lập tức nổ nát, lại biến thành một phù ấn năng lượng hình thù kỳ dị.
Danh Sách Chương: