Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là vấn đề mà Lâm Chính quan tâm nhiều nhất vào lúc này. Và cũng là lý do chính mà anh thuận theo Thiếu Hải. 

“Vị trí của chiếc nhẫn không phải là nơi nào quá bí hiểm. Trên thực tế không chỉ có tôi mà người của ba vương cung cũng đều biết”. 

Thiếu Hải trải rộng bản đồ, bày ra trước mặt Lâm Chính. 

“Đỉnh thiên vương sao?”, sau khi nhìn rõ vị trí đánh dấu trên bản đồ, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. 

“Cậu có biết phần mộ ở trên đó không?”, Thiếu Hải hỏi. 

“Tôi vào Đông Hoàng Giáo chưa lâu nhưng cũng nghe nói là phần mộ đó là mộ của vợ giáo chủ nhiệm kỳ trước. Không biết tại sao giáo chủ nhiệm kỳ trước sau khi lập mộ lại không dựng bia, cũng không cho phép ai tới cúng bái. Ông ta cũng không bao giờ tới thắp nhang. Cộng với cái chết thần bí của người vợ khiến cho ngôi mộ càng trở nên bí hiểm hơn. Đỉnh Thiên Vương trở thành cấm địa. Nhiều năm rồi không có ai lên đó, cho tới khi giáo chủ qua đời thì mới có người nhìn thấy phần mộ này". 

Nói tới đây Lâm Chính bèn chau mày: “Nhẫn Đông Hoàng có liên quan tới phần mộ này à?” 

“Chiếc nhẫn nằm ở bên trong mộ!” 

“Thật sao?” 

“Đương nhiên. Bản đồ này được ghi chép lại khi giáo chủ còn sống", Thiếu Hải khẽ mỉm cười, đôi mắt hừng hực lửa. 

“Ngoài ra thì cũng còn cách đỉnh Thiên Vương không bao xa nữa. Cần phải tiến hành bố trí trước khi người của tam đại thiên cung tới được đỉnh Thiên Vương". 

"Sau đó…do tôi lấy nhẫn", sau khi có được Long Tinh Hồng và Lâm Chính, Mã Hải bèn dẫn người của Cổ Linh Đường tức tốc đi về hướng đỉnh Thiên Vương. 

Trên đường đi, Lâm Chính cũng đã nắm được kế hoạch của Thiếu Hải. Hóa ra trước khi tới đây thì ông ta đã bố trí mai phục để giữ chân người của tam đại vương cung. Hi vọng có thể lấy được nhẫn trước bọn họ. 

Đám đông tiến về phía trước. Bảy tiếng sau. Người của Cổ Linh Đường đã đồng loạt tập trung ở dưới chân đỉnh Thiên Vương. 

“Bố trí chốt tại các cửa khẩu. Sẵn sàng”, Trịnh Đan hô lên và bắt đầu thiết kế hàng phòng ngự. 

“Mọi người chặn đứng các đường lên núi, đợi sư phụ có được nhẫn sẽ thống nhất Đông Hoàng!”, Thiếu Hải bật cười rồi nhảy bật lên, ông ta không đi theo con đường thông thường mà đi theo đường nhỏ dọc vách núi cheo leo. 

Đỉnh Thiên Vương cao cả nghìn trượng. Vậy mà Thiếu Hải đi như thế đấy. Từ đó có thể thấy võ công của ông ta vô cùng lợi hại. 

Lâm Chính ngước nhìn, rồi lại quay qua nhìn đám người xung quanh. Trịnh Đan đang quan sát đám đông bày binh bố trận nên không chú ý tới Lâm Chính. Thế là Lâm Chính lùi lại và đi đường núi. 

Long Tinh Hồng nhìn thấy Lâm Chính rời đi thì cũng lập tức đi theo. 

“Cậu đinh đi cướp nhẫn với Thiếu Hải sao?”, tới sườn núi, Long Tinh Hồng khẽ kêu lên. 

“Đúng vậy”, Lâm Chính đi chậm lại. Anh không quan tâm tới việc mình đang bị người khác theo dõi. Dù Trịnh Đan có đuổi theo thì anh cũng kệ. Bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình rồi. Anh đã tới được vùng đất của chiếc nhẫn. 

“Cậu không phải là đối thủ của Thiếu Hải, tranh nhẫn với ông ta chỉ có nước chết thôi”, Long Tinh Hồng lên tiếng: “Nếu cậu muốn sống thì hãy ngoan ngoãn nghe theo ông ta đi. Đừng làm những việc ngốc nghếch nữa”. 

“Ồ! Cô tới khuyên tôi à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. 

“Tôi đã nói với các sư đệ, sư muội của tôi nhân cơ hội mà chạy đi. Còn tôi thì vẫn chưa có ý định từ bỏ. Mặc dù tôi không phải là đối thủ của Thiếu Hải nhưng chỉ cần có cơ hội là tôi sẽ giành nhẫn”. 

“Vậy cô tới nộp mạng đấy à?”, Lâm Chính hỏi. Long Tinh Hồng không nói gì. Có vẻ cô ta đang suy nghĩ. 

Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, cứ thế trèo lên đỉnh núi. 

Đỉnh Thiên Vương là một vùng đất trống và rộng. Ở đây không có quá nhiều mỏm đá lởm chởm, thực vật cũng rất hiếm nên ngôi mộ hiện ra rất rõ ràng giữa trung tâm của vùng đất. 

Thiếu Hải đã đứng trước ngôi mộ. Nhưng ông ta không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm phần mộ và không thèm để ý đến người xung quanh. 

Lâm Chính cũng nhìn về hướng đó và giật mình. Anh thấy bên cạnh phần mộ là một ông lão già nua đang ngồi. Ông lão ngồi ngủ gật, không hề để ý tới những người còn lại. 

Đối diện với ông cụ này, Thiếu Hải cũng không dám bước tới. 

“Người này là ai vậy?”, Long Tinh Hồng hỏi. 

Lúc này Thiếu Hải mới nghiêng đầu, hừ giọng: “Hai người lên đây làm gì? Không phải tôi nói là đứng dưới canh chừng sao?” 

“Chúng tôi lo lắng trưởng lão gặp rắc rối nên mới đi lên xem sao”, Long Tinh Hồng bừng tỉnh, đanh giọng 

“Lên xem thế nào? Cô coi tôi là kẻ ngốc à? Chẳng lẽ không hiểu ý đồ muốn đoạt nhẫn của cô!” 

Thiếu Hải hừ giọng: “Hai người lập tức cút xuống, nếu không tôi sẽ giết chết đấy”. 

Long Tinh Hồng chau mày. Lâm Chính thì vẫn vô cùng thản nhiên. Đúng lúc này có tiếng cười vang lên. 

“Ha ha, một Thiếu Hải cỏn con mà dám ngông cuồng như vậy! Thú vị, thú vị, ha ha…”, dứt lời, một người lập tức xuất hiện gần Thiếu Hải. Người này để râu dài, đầu trọc, cơ thể cường tráng, áo trường bào bay bay trong gió. 

Thiếu Hải thấy vậy bèn đanh mặt. Long Tinh Hồng thì thất sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK