Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3249

Ngay lập tức Lâm Phúc lại gọi. Lần này Lâm Chính không nghe máy. Thế nhưng anh ta gọi liên tục. Cuối cùng Lâm Chính vẫn phải ấn nút nghe.

“Còn chuyện gì sao?”

“Cậu chủ đừng giận, thực ra ông chủ biết sai rồi. Chẳng phải là ông chủ đã đích thân ra lệnh cho Lâm Phúc mang qua tới Giang Thành hỏi thăm cậu đây sao?”, Lâm Phúc nói.

“Hỏi thăm tôi?”, Lâm Chính càng cảm thấy bất ngờ hơn.

Anh thấy chuyện này có gì đó không ổn. Đang yên đang lành sao nhà họ Lâm lại làm thế này?

“Cậu chủ đang ở đâu, tôi tới Giang Thành rồi. Phải đưa tận tay quà của ông chủ cho cậu”, Lâm Phúc cười nói.

“Cái gì? Ở Giang Thành rồi à?”, Lâm Chính tái mặt.

Sau khi suy nghĩ thì anh nói: “Tôi ở đường Vĩnh Hòa”.

“Được, tôi tới ngay”, nói xong Lâm Phúc tắt máy.

Lâm Chính chau chặt mày, anh do dự rồi gọi điện cho Từ Thiên. Một lúc sau, Từ Thiên chạy tới: “Chủ tịch”.

“Dẫn theo vào người tới đường Vĩnh Hòa một chuyến”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên gật đầu đầy tự tin: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi quen rồi, cứ để tôi lo”.

Nói xong ông ta lái xe rời khỏi học viện. Cùng lúc, một chiếc xe Collins màu đen đỗ ngay đường Vĩnh Hòa

Sau đó là một người đàn ông hơi mập bước xuống. Người này mở cốp xe, lấy ra vật phẩm đặt bên đường và gọi cho Lâm Chính. Thế nhưng gọi mấy lần mà chỉ nhận được một câu duy nhất: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

“Hả, chuyện gì thế này?”, người đàn ông mập sững sờ.

“Sao lại tắt máy rồi?”, người đàn ông mập vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi.

Thế nhưng bên kia vẫn không bắt máy. Anh ta cảm thấy sốt ruột. Lúc này, có một nhóm người đi tới đứng ngay trước mặt người đàn ông mập.

“Này lão mập, đồ này là của anh à?”, một người đàn ông mặt sẹo đeo kính đen chỉ vào số lễ vật dưới đất và hỏi.

“Đúng vậy! Sao thế?”, người đàn ông tỏ ra bực bội, cộng thêm việc anh ta là người nhà họ Lâm nên đương nhiên là khinh thường nhóm người kia.

“Ái chà, cứng miệng gớm nhỉ. Tên mập thối, anh ngáng đường của chúng tôi rồi đấy”, người đàn ông mặt sẹo hừ giọng.

“Ngáng đường của các anh?”, người đàn ông liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Đường lớn thế này, anh không biết vòng qua mà đi à?”

“Vòng? Đồ chết tiệt này, chưa một ai ở cái đất Giang Thành này dám nói với ông như vậy đấy. Mày tới từ đâu mà ăn nói kiểu đó với ông? Anh em đâu, lao lên đập gãy răng thằng này cho anh?”, người đàn ông mặt sẹo hô lớn. Thế là cả đám lao lên.

“Dừng tay!”

Người đàn ông mập đanh giọng: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy. Một đám cắc ké như các người đừng có tự rước họa vào người như thế. Nếu không tôi khỏi cho các người thấy ngày mai luôn”.

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh à? Chưa nghe thấy bao giờ? Ghê gớm lắm sao?”, người đàn ông mặt sẹo hỏi.

“Đó là gia tộc mà thể loại ếch ngồi đáy giếng như bọn anh không bao giờ chạm vào được”.

“Hừ, được lắm, vậy ông sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội”.

Người đàn ông mặt sẹo tiếp tục phất tay. Cả đám vây lấy người đàn ông mập. Anh ta sợ quá vội vàng đáp trả. Đồng thời lúc này cũng có hai tên vệ sĩ của nhà họ Lâm từ trên xe bước xuống đỡ đòn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK