Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im bặt. Trương Tinh Vũ ngây người. Cả nhà họ Tô cũng đơ ra. Không ai ngờ Lâm Chính lại nói như vậy. 

Cậu ta điên rồi sao? Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người giống y nhau. 

Quả nhiên…Trương Tinh Vũ đã nổ như một quả bom. 

“Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Cậu là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy? Cậu tới đây ngay lập tức. Cái thứ ăn hại này, tôi phải lột da cậu. nếu như không có nhà tôi thì cậu chết đói từ lâu rồi. Đồ ăn nhờ ở đợ mà dám nói với tôi như vậy hả…”, Trương Tinh Vũ gào lên như một con thú. 

Tô Nhu thấy vậy, việc đầu tiên mà cô làm là tắt điện thoại. Tô Quảng vội vàng giữ lấy tay Trương Tinh Vũ để bà ta không cướp được điện thoại nữa. 

“Con tắt máy làm gì? Mau gọi lại cho mẹ. Bà đây phải chửi chết cái thể loại đó. Ăn nhà tôi, ở nhà tôi mà dám ăn nói như thế à! Đúng là nuôi ong tay áo", Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tức giận chửi bới. Cả tòa nhà như muốn sụp xuống bởi tiếng chửi của bà ta. 

“Mẹ đừng giận nữa, mẹ càng như vậy thì Lâm Chính sẽ càng không tới cứu bác cả đâu. Chuyện này vốn là do chúng ta không đúng, để con nói chuyện với Lâm Chính đi”, Tô Nhu khuyên can. 

“Con mau gọi thằng đó quay lại, bà đây sẽ đích thân mặt đối mặt nói chuyện với nó. Một thằng rể, dựa vào cái gì mà ăn nói xấc xược như vậy với bà đây chứ? Cậu ta có tức cách gì?”, Trương Tinh Vũ giậm chân gào thét. 

Tô Nhu thở dài, cô biết có nói gì với Trương Tinh Vũ cũng vô ích. Tô Quảng chỉ im lặng đứng nhìn. Giờ phút này ông ta cũng không biết phải làm thế nào. Lưu Mãn San thì khóc nức nở. 

“Mẹ, đi xin lỗi đi”, lúc này Tô Dư lên tiếng. Lưu Mãn San sững sờ, quay qua nhìn Tô Dư. 

“Nếu không xin lỗi thì bố sẽ chết mất. Mẹ, thể diện lẽ nào còn quan trọng hơn cả mạng sống của bố sao?", Tô Dư hai mắt đỏ hoe, hỏi mẹ của mình. 

Lưu Mãn San há hốc miệng, nói không nên lời. Thế nhưng bà ta cũng không làm gì, chỉ đứng ngây tại chỗ lấy tay lau nước mắt. Bà ta vẫn không thể hạ mình được…Đối với người như bà ta thì thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống nữa. 

“Mẹ không đi thì con đi vậy”. 

Tô Dư bặm môi, nói với Tô Nhu: “Tô Dư, gửi giúp chị số điện thoại của Lâm Chính” 

“Được”, Tô Nhu do dự sau đó đưa số của Lâm Chính cho cô ta. Tô Dư nhận lấy số, đi tới một góc và gọi điện. 

“Tô Dư, bọn họ bảo cô gọi à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi. 

“Lâm Chính, giờ cậu ở đâu?”, Tô Dư hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn. 

“Sao thế?” 

“Tôi muốn gặp cậu…”, Tô Dư nói. 

Lâm Chính do dự: “Được, tôi đang ở ngoài bệnh viện, cô ra ngoài thì rẽ trái là nhìn thấy tôi”. 

Tô Dư nghe thấy vậy lập tức tắt máy chạy ra ngoài. Vài phút sau, cô ta thấy Lâm Chính đang ngồi ở một ghế đá bên đường. Nhưng điều khiến cô ta thấy bất ngờ là Lâm Chính ngoài khuôn mặt ra thì cách ăn mặc giống y hệt thần y Lâm. 

Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này. 

“Lâm Chính”, Tô Dư rưng rưng nước mắt. Cô ta kêu to. 

“Tô Dư, tôi biết cô định nói gì”. 

Lâm Chính đưa tay lên ngăn không để cô ta nói tiếp. Anh chỉ thở dài: “Không phải lỗi của cô, cũng không cần tự trách mình, càng không cần đau khổ. Nể tình cô, tôi chắc chắn sẽ không để bố cô chết như thế. Cô yên tâm đi”. 

Tô Dư nghe thấy vậy bèn lau nước mắt. Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc rồi quỳ xuống đất. 

“Tô Dư, cô làm gì vậy?”, Lâm Chính kêu lên, vội vàng đỡ Tô Dư dậy. 

“Lâm Chính…tôi có lỗi với cậu, cả nhà tôi đều có lỗi với cậu…” 

Lúc này, Tô Dư cảm thấy có lỗi và áy náy lắm. Cô ta cảm thấy bản thân đã nợ Lâm Chính quá nhiều. Cô ta không biết phải trả lại như thế nào nữa rồi. Thứ duy nhất mà cô ta có thể nghĩ được là quỳ xuống, nhưng như vậy cũng có tác dụng gì chứ? Có thể bù đắp được mọi thứ không? 

Tô Dư bị Lâm Chính lôi đứng dậy. Anh lau nước mắt cho cô gái và an ủi: “Tô Dư, cô đừng nghĩ như vậy. Chúng ta là người một nhà, tôi giúp cô là điều đương nhiên, cô đừng tự trách mình nữa, thật đấy…” 

“Người một nhà sao?”, Tô Dư rưng rưng nước mắt, run rẩy nói: “Cậu coi chúng ta là một nhà sao? Nhưng chúng tôi thì sao? Có ai nghĩ như vậy đâu. Dù là Tô Nhu cũng thế. Họ đều không nghĩ như vậy!” 

Cô ta dường như hét lên. Dứt lời, cả Lâm Chính cũng cảm thấy sững sờ. Người đi đường đồng loạt quay qua nhìn, mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là một cặp tình nhân đang cãi nhau. 

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới thở dài, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Tô Dư, cô có cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không?” 

Lúc này có vẻ như anh đang muốn nói hết ra với Tô Dư. 

“Trước đây…tôi tiếp xúc với cậu không nhiều thì ít nhiều cũng…nghĩ như vậy. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình sai rồi. Sai lầm lớn. Bọn họ cũng lầm. Cậu không phải là người như vậy mà ngược lại còn có rất nhiều ưu điểm mà người khác không có. Tất cả đều nhìn lầm cậu, kể cả tôi", Tô Dư nghẹn ngào. 

“Thực tế là tôi đã nhìn lầm cậu”. 

Lâm Chính mỉm cười. 

“Lâm Chính”, Tô Dư nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên. 

“Cô có nghĩ tôi là kẻ ngốc hay không, tôi đương nhiên hiểu hết nhưng có những chuyện tạm thời không thể công khai được”. 

Tô Dư run rẩy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì cơ?” 

“Giờ tôi không tiện nói cho cô biết nhưng sớm thôi cô sẽ hiểu mọi chuyện”, Lâm Chính vỗ vai cô gái lấy ra giấy và bút rồi bắt đầu viết. 

Một lúc sau, anh nhét tờ giấy vào tay Tô Dư, mỉm cười: “Cô cầm tờ giấy này đưa cho bác sĩ chính của bác cả, bảo họ thực hiện theo các bước như tôi viết thì bệnh tình của bác cả sẽ có chuyển biến tích cực. Sau đó kết hợp với điều trị, tĩnh dưỡng thì sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa”. 

Tô Dư nhìn chăm chăm mẩu giấy trong tay. Cô cúi đầu, không nói gì. Mẩu giấy này chính là niềm hi vọng cứu sống bố cô. 

Thế nhưng biểu cảm của cô ta lúc này không quá đỗi vui mừng mà ngược lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Cứ như cả linh hồn cô ta cũng bị tổn thương vậy. 

“Tô Dư, cô còn không mau đi đi”, Lâm Chính thúc giục. 

Tô Dư vẫn đứng im không nhúc nhích. Tầm mười giây sau, cô ta đột nhiên ngước nhìn Lâm Chính như vừa mới quyết định điều gì đó. 

“Lâm Chính! 

“Sao thế?” 

“Cậu đã sắp ly hôn với Tô Nhu, chi bằng…cậu kết hôn với tôi đi?”, Tô Dư nghiêm túc nói. 

“Cái gì?”, Lâm Chính há hốc miệng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK