Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông nội, ông phải đòi lại công bằng cho cháu! Dịch Tiên Thiên kia không coi ai ra gì! Ông ta xem thường chúng ta! Ông phải đòi lại công bằng cho cháu!”, Tề Thẩm khóc to.

“Cái rắm! Mày tự gieo gió gặt bão!”

Tề Bạc khạc nước bọt, quay sang mấy đứa con, chỉ vào Tề Thẩm quát to: “Mấy đứa chúng mày! Kéo thằng nhóc này vào trong! Đánh gãy nốt một chân còn lại và hai tay nó đi!”

“Hả?”

Người nhà họ Tề vô cùng khiếp sợ.

“Ông nội, ông… Ông nói cái gì?”, Tề Thẩm cũng choáng váng.

“Đừng gọi tao là ông nội, tao không có đứa cháu chẳng ra gì như mày! Từ hôm nay, mày không còn là người nhà họ Tề nữa! Thằng hai! Thằng ba, sao chúng mày còn không làm đi!”, Tề Bạc tức giận nói.

“Bố, thật sự phải làm vậy sao? Nó là cháu của bố mà!”, người con thứ hai giàn giụa nước mắt, dù sao Tề Thẩm cũng là con trai ông ta.

Nhưng Tề Bạc nghiêng người lại gần, đôi mắt già nua đỏ ngầu: “Không làm vậy! Chúng mày muốn nhà họ Tề bị diệt tộc phải không?”

Hai người con vừa nghe, da đầu tê dại, cũng lập tức hiểu ra Tề Thẩm đã đắc tội với nhân vật lớn.


Lúc này nhất định phải đánh gãy cả tay!

Đứa con thứ hai cũng không xin tha nữa, lập tức lao qua, mặt dữ tợn tóm chặt Tề Thẩm, bắt đầu đi vào nơi đấu giá.

Bây giờ không khí ở khu vực đấu giá càng sôi trào hơn.

Tề Thẩm một lần nữa bị đánh gãy tay gãy chân trước mắt mọi người, cơ thể như chó chết nằm trên sàn, sau đó bị người nhà họ Tề khiêng ra khỏi hiện trường.

Khách mời đều rơi vào trầm mặc.

Một vài người thông minh cũng đoán ra Tề Thẩm đã đắc tội một nhân vật lớn, không phải là Dịch Tiên Thiên, dù sao Dịch Tiên Thiên cũng không tàn nhẫn tới vậy.

Vậy thì… Là ai?

Một vài người đã gọi tay sai đi tìm hiểu.

Về phần Tề Bạc, ông ta lập tức đi tìm Lâm Chính.


Tề Bạc đã hỏi Dịch Tiên Thiên, biết Lâm Chính không muốn bại lộ thân phận nên một mình đi tìm anh.

Lúc này Lâm Chính vẫn còn ngồi ở bàn ăn trò chuyện với Tô Nhu.

“Cậu Lâm! Rất vui được gặp cậu!”

Tề Bạc mím môi dưới, bước tới cung kính nói.

Lâm Chính liếc mắt nhìn ông lão, lạnh nhạt nói: “Ông là?”

“Cậu Lâm thật hay quên, tôi là Tề Bạc… gia chủ nhà họ Tề, lần này đến là muốn cảm ơn cậu!”, Tề Bạc nặn ra một nụ cười nói.

“Vậy sao? Ông cũng là bệnh nhân của chồng tôi à?”, Tô Nhu bên cạnh tò mò hỏi.

“Đúng đúng đúng… Đúng vậy… Y thuật của cậu Lâm quả thật là thiên hạ vô song”, Tề Bạc vội nịnh nọt.

Thật ra lời cảm ơn này là cảm ơn Lâm Chính đã không giết. Nếu không, lần này nhà họ Tề đã chịu tổn thất lớn.

“Hóa ra y thuật của anh tốt vậy, thảo nào dạo này không thấy bóng dáng đâu, chắc là đi khắp nơi hành nghề phải không?”, Tô Nhu kinh ngạc nói.

Lâm Chính cũng ghé sát lại cười nói: “Thật ra y thuật của anh cũng không kém thần y Lâm đâu”.

“Mới khen vài câu anh đã đòi lên trời”, Tô Nhu liếc mắt xem thường, tiếp tục thưởng thức rượu vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK