Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2044

Anh lắc đầu, không thèm cãi cọ với ông ta nữa, tiếp tục sắc thuốc.

Ông lão lại càng tức giận hơn.

“Cậu có dừng tay không? Nếu không dừng tay, tôi sẽ gọi bác sĩ đến!”.

“Tôi chính là bác sĩ đây”, Lâm Chính đáp.

“Cậu… Ngu ngốc khó dạy! Ngu ngốc khó dạy!”.

Ông lão tức giận kêu lên, sau đó xoay người chạy đi.

Một lát sau, ông ta kéo một bác sĩ tới.

“Các cậu mau khuyên chàng trai kia đi, thật là cố chấp, thuốc độc mà đem đi sắc! Đúng là làm bừa!”, ông lão cuống quýt nói.

Bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Lâm Chính thì thất thanh kêu lên.

“Thần y Lâm? Là cậu sao?”.

Câu nói của Lương Huyền Mi có thể nói là quá mức kinh hãi.

Ít nhất vào tai Lương Tiểu Điệp thì là vậy.

Lương Tiểu Điệp trố mắt ra nhìn Lâm Chính, đầu óc có chút đờ đẫn, rồi lại nhìn về phía Lương Huyền Mi, khuôn mặt đầy sửng sốt.

Lâm Chính không nói câu nào.

Anh không ngờ Lương Huyền Mi lại nói thẳng chân tướng ra như vậy.

Nếu Lương Huyền Mi quả thực chưa bao giờ lừa em gái mình như lời Lương Tiểu Điệp nói, thì cô ta nói ra sự thật cũng coi như không hổ thẹn với Lương Tiểu Điệp và lương tâm của cô ta.

Nhưng Lâm Chính biết, Lương Huyền Mi vạch trần thân phận của anh không chút do dự như vậy cũng là có nguyên nhân.

Đó là… cô ta chắc chắn Lương Tiểu Điệp sẽ không tin lời mình.

Dù sao… chuyện này cũng quá hoang đường.

Nhìn từ góc độ nào thì nó chẳng khác nào một lời nói đùa.

Quả nhiên.

Lương Tiểu Điệp ngây ra một lát rồi bỗng khóc òa lên.

“Tiểu Điệp, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?”, Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.

“Chị, trước giờ chị chưa bao giờ lừa em, vậy mà hôm nay chị không những lừa em, mà còn nói dối không chớp mắt. Chị nghĩ em có thể không khóc sao?”, Lương Tiểu Điệp lau nước mắt, nói với vẻ đau lòng tuyệt vọng.

Lương Huyền Mi nhăn nhó.

Lâm Chính cũng phì cười.

“Được rồi Tiểu Điệp, chị nói đùa thôi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa”, Lương Huyền Mi vội vàng an ủi.

Lúc này Lương Tiểu Điệp mới dịu đi một chút.

“Chị, không nói những chuyện này nữa, mau ăn cơm thôi. Mẹ hầm canh bồ câu cho chị đấy, chị mau uống đi”, Lương Tiểu Điệp lau nước mắt ở khóe mi, dường như nhớ ra gì đó, vội vàng mở hộp cơm ở bên cạnh ra.

Mùi cơm canh thơm nức mũi.

“Này, anh muốn ăn thì tự ra ngoài mà mua cơm hộp, nhà không nấu phần cơm của anh”, Lương Tiểu Điệp bực bội liếc nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng.

“Anh vẫn chưa đói”, Lâm Chính cười đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK