Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4146

Mà ngụm máu này cũng chỉ là chút máu tồn đọng cuối cùng trong người anh, nôn ra được là không sao, chứ không có gì ghê gớm cả.

Nhưng trong mắt mọi người thì dáng vẻ lúc này của Lâm Chính vô cùng yếu ớt.

Nhị tôn trưởng lại càng không tin Lâm Chính có thể tự giải được Hoạt Độc đáng sợ này, nên phản ứng đầu tiên của ông ta là Hoạt Độc đã trở nên mạnh hơn, nhập vào cốt tủy, bắt mạch cũng không kiểm tra được dấu vết của nó nữa.

“Hoạt Độc?”, Giang Thục Hồng nhíu mày nhìn Lâm Chính: “Sao vậy? Người này trúng Hoạt Độc sao?”.

“Đúng vậy”, Nhị tôn trưởng gật đầu.

Giang Thục Hồng lắc đầu, bình thản nói: “Một người sắp chết mà cũng huênh hoang muốn đánh với Giang Hương Thư Các chúng tôi, tôi thấy là cậu muốn chết sớm hơn thì có”.

“Lâm Chính, cậu mau đi đi, chuyện ở đây cậu đừng nhúng tay vào”, Nhị tôn trưởng trầm giọng nói.

“Tôn trưởng không tin Lâm Chính sao?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

“Tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng hiện giờ người cậu phải đối mặt là sự tồn tại phi phàm đã dùng Siêu Thể Đan. Cậu vốn bị trúng độc, tình trạng không tốt, nếu đánh với cậu ta, cho dù may mắn thắng được thì chất độc trong người cũng sẽ phát tác! Đến lúc đó cậu chết là cái chắc! Cậu cần gì phải làm vậy chứ?”, Nhị tôn trưởng nhỏ giọng khuyên.

Nhưng chẳng ích gì.

Chỉ thấy Lâm Chính khẽ lắc đầu: “Nhị tôn trưởng, tôn trưởng coi thường đệ tử quá rồi!”.

“Cậu cứng đầu thế nhỉ?”, Nhị tôn trưởng nhíu chặt mày, dường như có chút không vui.

Giang Thục Hồng ở bên kia quát.

“Được rồi, Nhị tôn trưởng, nếu cậu ta đã muốn lên thì ông để cậu ta lên đi. Cậu ta đến muộn, không biết công hiệu của Siêu Thể Đan, cho cậu ta mở mang tầm mắt cũng được! Ông yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ta đâu, chỉ cho cậu ta một bài học, tránh sau này chịu thiệt thòi, mất mạng trong tay người khác!”.

Nhị tôn trưởng nghe thấy thế, chần chừ một lát, nhưng không nói gì.

Hiển nhiên Giang Thục Hồng cũng đã nổi giận.

Nhưng bà ta nói có lý.

Tính khí Lâm Chính quá ngạo mạn, quả thực cũng nên cho anh bài học.

Nhị tôn trưởng nghĩ đến đây, khàn giọng nói: “Được rồi, Lâm Chính, nếu cậu đã muốn lên… thì lên đi!”.

“Vâng”.

Lâm Chính gật đầu bước tới.

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc này, lồng ngực anh lại phập phồng, ho không ngừng, rồi nôn ra một ngụm máu đen sì, khiến ai nấy đều sợ hãi.

“Còn chưa đánh mà đã hộc máu rồi, nếu đánh nhau thật thì Giang Mã sư huynh sẽ đánh anh ta chết mất!”.

“Thượng Thanh Cung hết người rồi hay sao mà để một con ma bệnh ra ứng chiến như vậy?

“Đương nhiên là không còn ai rồi, cậu không thấy đại sư huynh Hồng Long của bọn họ cũng bị Giang Mã sư huynh đánh cho nằm bẹp một chỗ sao? Lúc này bọn họ còn có thể gọi ai chứ?”.

“Cũng phải!”.

“Cho người này lên cũng chỉ lãng phí thời gian thôi”.

Các đệ tử của Giang Hương Thư Các bàn tán xôn xao, ai nấy đều tỏ vẻ khinh bỉ, chế giễu châm chọc.

“Giang giảng sư! Làm phiền bà bảo học trò của mình hạ thủ lưu tình!”, Nhị tôn trưởng chần chừ một lát, rồi vẫn không nhịn được nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK