Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3048

Tiếng bàn tán xôn xao. Lâm Chính thản nhiên nhìn đám đông, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Linh Kiếm Môn thì anh cũng từng nghe qua. Đây là một tông môn truyền thừa đã có từ hàng ngàn năm. Vào thời cận đại thì Linh Kiếm Môn lựa chọn ẩn thế, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng vào mười năm trước, Cổ Phái đã để ý tới một vật vô cùng đáng giá của Linh Kiếm Môn, nghe nói có thể dùng vật này để tạo ra đan dược tuyệt thế. Vì thứ này mà hai môn phái đã kết thù kết hằn. Do thế lực của Cổ Phái quá lớn mạnh nên Linh Kiếm Môn chịu thiệt, các đệ tử nội môn chết thảm rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa còn bị tiêu diệt sạch. Trong lúc bất lực, Linh Kiếm Môn lựa chọn dựa vào Ẩn Phái. Thế là Cổ Phái mới chịu buông tha.

Lúc này Linh Kiếm Môn xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải do ngẫu nhiên.

Đám đông quay qua nhìn. Người của Cổ Phái trông cũng vô cùng căng thẳng. Tất cả đều dồn sự tập trung và người thanh niên mặc vest kia.

“Cậu là…Tịch Tử Nghĩa?”, Lữ Lộng Triều nhìn người thanh niên và trầm giọng.

“Thật không ngờ các vị vẫn còn nhận ra tại hạ…thật vinh hạnh quá”, người đàn ông mỉm cười.

“Cậu tới đây làm gì? Chúng tôi nhớ là Linh Kiếm Môn không hề tham gia vào y thuật mà”, Lữ Lộng Triều trầm giọng.

“Ai nói là không? Tôi gần đây có bái sư học y. Chắc là các vị không biết”,

“Học y? Hừ, dù có học y thì đã sao, tịch mật y thuật của hồ Ám Long không có liên quan gì tới tông môn của các người hết”, một người khác của Cổ Phái lên tiếng.

“Thế lẽ nào lại có liên quan tới Cổ Phái?”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt: “Huống hồ ở đây chẳng thể nói là liên quan tới ai hay không liên quan tới ai cả”.

“Ý cậu là gì?”, người của Cổ Phái đanh giọng.

“Chẳng có ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho các vị biết rằng, người mà tôi bái làm thầy chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Những thứ ở đây theo lý mà nói đều là của tôi – Tịch Tử Nghĩa. Các người không được lấy đồ của sư phụ tôi để lại mới đúng”, Tịch Tử Nghĩa cười thản nhiên và nói lớn.

Cả hiện trường sục sôi

Lâm Chính cũng giật mình. Anh thu nhận đệ tử từ khi nào vậy?

Lời nói của Tịch Tử Nghĩa khiến đám đông sững sờ. Bọn họ bàn tán xôn xao. Người của Cổ Phái thì chau chặt mày.

“Đồ là của thầy tôi nên đương nhiên cũng là của tôi. Người của Cố Phái giờ tới cướp đoạt thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Giờ tôi hi vọng các vị có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không…chúng tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Tịch Tử Nghĩa nói.

Nói xong, đám người phía sau lưng Tịch Tử Nghĩa vội vàng lao lên nhìn chăm chăm đám người Cổ Phái với ánh mắt hằm hằm sát khí. Người của Cổ Phái vô cùng tức giận.

“Tịch Tử Nghĩa, cậu cho rằng Cổ Phái sẽ sợ cậu à?”, một người đàn ông bước lên quát.

“Đúng vậy. Huống hồ cậu nói cậu là đệ tử của thần y Lâm thì đúng là như thế chắc. Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói thần y Lâm nhận đệ tử cả. Cậu nói vậy thì chứng minh đi”, có người nói.

“Hơn nữa đồ ở đây cũng không phải của thần y Lâm. Chẳng qua cậu ta có cơ may có được. Ai nói với cậu thần y Lâm chính là chủ nhân của thánh điển y học ở đây thế?”

“Đúng vậy. Trên đó có viết tên của thần y Lâm đâu”.

“Chúng không phải là của thần y Lâm thì cậu dựa vào cái gì mà nhận là của cậu?”

Tiếng phản biện vang lên văng vẳng bên tai. Đám đông tức giận hằm hằm. Thế nhưng Tịch Tử Nghĩa không hề sợ hãi, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn đám đông: “Nói vậy thì chúng ta phải đánh nhau một trận rồi nhỉ?”

“Cậu cảm thấy Linh Kiếm Môn của cậu có đủ tức cách không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK