Mọi người nghe thấy thế đều không nói gì.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lùi lại mấy bước.
Bốn triệu tệ?
Cho dù bán nhà bán xe thì cô cũng không gom được nhiều tiền như vậy.
"Bác sĩ, phẫu thuật muộn nhất là vào lúc nào?".
"Tốt nhất đừng để quá ba ngày".
"Được, tôi đi gom tiền ngay đây, các anh cũng nhanh chóng tiến hành phẫu thuật đi nhé".
"Được".
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho ông ngoại.
Mấy triệu tệ này đối với cô là con số trên trời, nhưng đối với nhà họ Trương thì chắc chắn không có gì khó khăn.
Nhưng cô gọi mãi mà bên kia không ai nghe máy.
Tô Nhu mất hết kiên nhẫn, lập tức xoay người rời đi.
"Em đi đâu vậy?", Lâm Chính bước tới ngăn cô lại.
"Sao anh vẫn còn ở Giang Thành? Chẳng phải tôi đã bảo anh đi rồi sao?", Tô Nhu trợn tròn mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được.
"Anh không định rời đi".
"Anh…", Tô Nhu tức tái mặt, đôi mắt ngập tràn tức giận, nói: "Nếu anh đã không muốn rời khỏi Giang Thành, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút! Mau cút đi!".
Tô Nhu nói đầy chán ghét.
"Tiểu Nhu, anh biết chắc chắn em đã gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, anh đã nói rồi, em có vấn đề gì đều có thể nói với anh. Bốn triệu tệ tiền phẫu thuật của mẹ em, anh sẽ chi!", Lâm Chính lập tức ngăn Tô Nhu lại, vội vàng nói.
"Anh chi?".
Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười: "Anh có bốn triệu tệ? Có cái đầu anh ấy, cả người anh có nổi 400 tệ không? Lạc Thiên vẫn chưa trả lương cho anh nhỉ? Anh lấy đâu ra bốn triệu tệ? Lâm Chính, bây giờ tôi không rảnh lãng phí thời gian với anh! Anh cút đi! Mau lên!".
"Tiểu Nhu, nếu em không tin thì bây giờ anh có thể lấy ra cho em xem", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Cút!", tâm trạng Tô Nhu rối bời, đẩy Lâm Chính ra.
Lâm Chính cau mày, không ngờ Tô Nhu lại kích động như vậy.
Nhưng anh không muốn lằng nhằng với cô nữa, mạng người quan trọng, anh không định giấu giếm nữa, định cầm tay Tô Nhu kéo đi nộp tiền viện phí.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
"Anh làm gì vậy?".
Dứt lời, một chàng trai trẻ mặc vest nhanh chân bước tới, hất tay Lâm Chính đi.
Lâm Chính nhíu mày.
Tô Nhu kêu lên: "Anh Hoa!".
"Tiểu Nhu, em không sao chứ?", người kia hỏi Tô Nhu đầy quan tâm.
"Em không sao", Tô Nhu lắc đầu.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, rồi hỏi Tô Nhu: "Tiểu Nhu, anh ta là ai?".
"Không liên quan đến anh! Cút đi!", Tô Nhu lạnh lùng quát.
"Anh là chồng em!", Lâm Chính sẵng giọng.
"Chúng ta sắp ly hôn rồi", Tô Nhu mặt không cảm xúc nói.
Sắc mặt Lâm Chính u ám.
"Tiểu Nhu, anh nhận được tin nhắn của em, vừa sáng ra đã đến Giang Thành. Sao rồi? Bác gái xảy ra chuyện à? Có nghiêm trọng không?", người đàn ông tên cậu chủ Hoa kia mỉm cười nói, thái độ vô cùng hòa nhã, nhưng khi nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
"Mẹ em cần tiền làm phẫu thuật, em… em cần khoảng hai triệu tệ, anh Hoa… anh có thể cho em vay không?".
"Hai triệu tệ thôi sao? Có có có! Anh chuyển ngay cho em đây!", người đàn ông mỉm cười, tỏ vẻ hào phóng, lập tức gọi một cuộc điện thoại, rồi cúp máy nói: "Trong vòng 10 phút, hai triệu tệ sẽ được chuyển vào tài khoản của em".
"Cảm ơn anh Hoa, em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh”, Tô Nhu vui mừng như điên.
“Không sao, không sao, thực ra không trả cũng được, dù gì chúng ta cũng quen nhau lâu như vậy rồi”, anh Hoa mỉm cười đáp.
“Cảm ơn anh…”, Tô Nhu vô cùng cảm kích.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn là chuyện khiến người ta cảm động nhất.
“Tiểu Nhu, em khách sáo quá, mau đi làm việc đi. Làm xong nếu có thời gian, chúng ta có thể đi ăn không? Em từ chối anh nhiều lần lắm rồi”, anh Hoa cười nói.
Tô Nhu nghe thấy thế, sắc mặt cứng đờ, do dự một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng…”
Cô vừa dứt lời, hơi thở của Lâm Chính như nghẹn lại.