Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng không đợi Lâm Chính lên tiếng, Kiều Tín trong đám đông bước ra.

“Haizz! Hoa minh chủ, ông làm gì vậy? Có vị đại thần y là tôi đây không mời lại đi mời cái tên hèn nhát đó à? Hừ, tên đó cũng xứng được gọi là thần y, có phải ông đùa tôi không vậy? Ông không sợ để hắn khám bệnh rồi mất đi mạng người sao?”, Kiều Tín cười nói.

Hoa An nhíu mày, do dự một lúc mới nói: “Nếu cậu Kiều có thể chữa được thì tốt quá, làm phiền cậu Kiều có thể ra tay nhanh chóng chữa trị cho Dịch Tiên Thiên”.

“Chữa trị? Nói thì dễ nhưng có câu, một núi không thể có hai hổ, trong bữa tiệc này tôi không muốn có mấy người mua danh cầu lợi làm chướng mắt tôi. Hoa minh chủ, ông biết nên làm thế nào rồi chứ?”, Kiều Tín nheo mắt nói.

Vừa nghe hắn nói thế, sắc mặt đám người Thương Minh đều không được tự nhiên.

Kiều Tín làm thế là muốn ép đám người Hoa An đuổi Lâm Chính đi.

Mặc dù thế lực của Thương Minh rất mạnh, không sợ đắc tội với ai nhưng đuổi vị khách mà mình mời đến trước mặt mọi người… Đây không chỉ là một vả vào mặt Lâm Chính mà còn là tát vào mặt Thương Minh một bạt tai…

“Cậu chủ!”


Người đi theo phía sau Kiều Tín vội gọi hắn như thể muốn khuyên can.

Nhưng Kiều Tín phớt lờ, trầm giọng nói: “Tôi tham gia vào bữa tiệc nhàm chán này là vì muốn theo đuổi Thái Man Nghiên. Bây giờ tên họ Lâm này lại cản đường tôi, dĩ nhiên tôi phải loại bỏ hắn rồi. Nghe đây, lát nữa sau khi người của Thương Minh đuổi tên họ Lâm này ra ngoài, cậu lập tức bố trí người đi đánh cho tên họ Lâm này tàn phế, biết chưa?”

“Chuyện này… Vâng thưa cậu chủ”.

Người phía sau thấy Kiều Tín đã muốn làm vậy thì chỉ đành thở dài không khuyên can nữa.

“Cậu Kiều, thần y Lâm là khách của tôi, như vậy… có phải không ổn lắm không?”, Hoa An do dự một lúc mới nói.

“Quyền quyết định nằm trong tay ông, muốn cứu Dịch Tiên Thiên thì cứ làm theo ý tôi, nếu không muốn thì xem như tôi chưa nói gì”, Kiều Tín nhún vai nói.

Hoa An do dự một chốc, đỉnh bảo thần y Lâm chữa trị.

Suy cho cùng ông ta vẫn cảm thấy Kiều Tín hơi vô lý.


Nhưng ngay khi ông ta định lên tiếng, một người của Thương Minh bên cạnh bỗng hạ giọng nói: “Hoa minh chủ, Kiều Tín này tự tin như thế có lẽ cậu ta có cách chữa cho ông Dịch. Nếu để thần y Lâm chữa trị, đa phần cũng chỉ chữa được phần ngọn không chữa được phần gốc. Phải biết rằng ông Dịch đã từng mời thần y Khâu đến chữa bệnh nhưng vẫn không thể khỏi bệnh, mặc dù thần y Lâm này rất nổi tiếng nhưng sao y thuật của cậu ta có thể so được với thần y Khâu chứ? Để cậu ta chữa trị có thể rất mạo hiểm”.

“Đúng thế đấy Hoa minh chủ, hiện giờ Bạch Họa Thủy không có ở đây, ông là người phụ trách những việc lớn nhỏ của Thương Minh, ông lại là người tổ chức bữa tiệc này. Nếu Dịch Tiên Thiên xảy ra chuyện ở đây, một khi chuyện này lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra một trận dư luận cực lớn, đến lúc đó e là sẽ bất lợi cho ông”, lại thêm một người Thương Minh nữa tiếp lời thấp giọng khuyên.

Vừa nghe thế Hoa An im lặng không nói.

Suy nghĩ hồi lâu, ông ta mới gật đầu.

“Mọi người nói đúng, nếu đã thế thì tôi… bảo Kiều Tín thử xem”.

Nói rồi ông ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Người bên cạnh hiểu ý bèn đi đến chỗ Lâm Chính.

“Thần y Lâm, Thương Minh chúng tôi sắp xếp một tiệc trà ở sân vườn ngoại ô phía Nam, nếu anh có hứng thú, có thể di chuyển đến ngoại ô phía Nam để thưởng thức trà?”, người đó mỉm cười nói.

Uống trà?

Chẳng qua chỉ đang tìm cớ để Lâm Chính đi khỏi đây thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK