Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1997

Đó là một người hơn ba mươi tuổi, mặc đồng phục màu đen.

Hắn để râu dê dài, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Hắn hờ hững liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó lạnh lùng hỏi: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con chó này! Cậu cũng có mặt mũi quay lại đây?”.

Sắc mặt Lệ Vô Cực hơi thay đổi, khẽ giọng nói: “Thanh Diệp sư huynh, tôi về thăm sư phụ, không biết sư phụ có khỏe không…”.

“Ha, sư phụ cậu? Không khỏe! Rất không khỏe! Bây giờ ông ta đã bị nhốt trong nhà lao, ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể ra ngoài”.

“Cái gì?”.

Lệ Vô Cực biến sắc: “Sư huynh, vì sao lại như vậy?”.

“Ha, còn không phải vì đồ đệ tốt như cậu rước họa về sao? Bản thân cậu đánh lén làm Vô Hằng sư huynh bị thương, cậu lại tự trốn khỏi tông môn, sư phụ cậu gánh tội thay cậu, tông môn đã nhốt sư phụ cậu lại để trừng phạt! Trong thời gian bị nhốt, ngày nào ông ta cũng chỉ ăn chuột, bọ chết, những thứ này đều nhờ đồ đệ tốt như cậu ban cho đấy!”, người tên Thanh Diệp đó khẽ cười thành tiếng.

Lệ Vô Cực tái mặt.

Hắn đã bao giờ nghĩ tới sư phụ mình lại bị mình hại thê thảm như vậy…

“Tôi muốn gặp môn chủ! Tôi muốn gặp môn chủ!”, Lệ Vô Cực lập tức hét lên, tâm trạng kích động.

“Được, đi thôi! Cậu đến rồi cũng xem như có lời giải thích!”, Thanh Diệp cười nhạt nói, sau đó dẫn Lệ Vô Cực và Lâm Chính bước nhanh vào trong Kỳ Lân Môn.

Chẳng mấy chốc, người trong Kỳ Lân Môn đã sôi sục.

Không ít người tụ tập trong đại điện.

Lâm Chính nhìn quanh đại điện, đại điện rộng lớn, ở chính giữa có một bức tượng điêu khắc kỳ lân sống động như thật.

Ở hai bên có rất nhiều người đứng.

Mỗi một người đều tràn trề sức lực, khí tức siêu phàm.

Chỉ là nhìn tư thế của những người này… ai nấy đều mang bộ dạng phán xét.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên.

“Vô Hằng sư huynh của anh là ai?”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lệ Vô Cực.

“Anh ta là con trai của phó môn chủ, cũng là một nhân vật thiên tư trác tuyệt. Trong Kỳ Lân Môn có tôi và anh ta thiên phú tốt nhất. Mấy năm trước, tông môn mở đại hội tỷ võ của các đệ tử lần thứ nhất, tôi và anh ta ai có thể chiến thắng đối thủ thì sẽ là người đứng đầu các đệ tử trong tông môn. Nhưng đêm trước ngày tỷ võ, anh ta đột nhiên bị thương, sau đó anh ta tuyên bố với tông môn rằng vì tôi đánh lén anh ta nên mới ra cớ sự! Tông môn nổi giận muốn bắt tôi, nhưng sư phụ biết tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên bảo vệ tôi hết mực. Phó môn chủ lại nhất quyết phải dồn tôi vào chỗ chết. Sư phụ không làm gì được, đành lặng lẽ đưa tôi rời khỏi tông môn”, Lệ Vô Cực nhỏ giọng nói.

Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị.

“Nói vậy là tình hình của chúng ta rất không ổn…”.

“Anh yên tâm, mặc dù bố của Vô Hằng là phó môn chủ, nhưng tôi tin các vị trưởng lão và môn chủ vẫn rất công bằng. Tôi vốn không làm gì hổ thẹn với lương tâm, có gì phải sợ đối chất với bọn họ? Huống hồ, sư phụ rơi vào kết cục hôm nay đều là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này!”, Lệ Vô Cực hùng hồn nói.

“Nhưng vấn đề là bây giờ anh đã mất hết võ công, nếu tông môn đứng về phía anh thì phải trừng phạt Vô Hằng nghiêm khắc. Anh cảm thấy Kỳ Lân Môn sẽ vì một kẻ vô dụng không có chút võ công nào mà trừng phạt một thiên tài sao? Thế nên, nếu anh muốn đối chất, kết cục chỉ có một, đó là anh sẽ phải nhận tội danh này! Anh còn không hiểu sao?”, Lâm Chính nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK