Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4351

Người đàn ông bỗng trở nên mất tự nhiên, mặt tái mét, một lúc sau mới lí nhí nói: “Anh quên rồi à, 10 năm trước anh đã từng cứu tôi ở Mặc Nguyệt Cốc này”.

“Mặc Nguyệt Cốc? Mười năm trước sao?”

Chiêm Hùng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Là anh à?”

Người đàn ông cũng mỉm cười.

“Ha ha, anh cũng ghê gớm thật đấy. Dám chạy tới đây làm loạn. Thú vị”, Chiêm Hùng quét một đường đao và lên tiếng: “Tới đi”.

“Tới gì cơ?”, người đàn ông giật mình: “Chiêm Hùng, tôi chỉ tìm thần y Lâm thôi chứ không muốn đối đầu với anh”.

“Gây rắc rối với thần y Lâm cũng là gây rắc rối với tôi. Nếu anh muốn ra tay với cậu ấy thì phải bước qua tôi trước đã”.

“Điều này…Chiêm Hùng, đang yên đang lành tại sao lại thế chứ?”, người đàn ông nghi ngờ, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thốt lên: “Chiêm Hùng, Lệnh Tôn đâu…?”

“Tôi ở đây…”, không đợi Chiêm Hùng lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên. Ngay sau đó, họ nhìn thấy Chiêm Nhất Đao được đẩy xe lăn tới.

“A! Thần đao”, người đàn ông kêu lên.

“Sao bố lại ra đây vậy?”, Chiêm Hùng vội vàng chạy tới: “Thần y Lâm vừa điều trị xong cho bố, bốn nên nghỉ ngơi mới phải”.

“Không sao! Bố nghe nói có người tới đây làm loạn bèn ra xem thế nào. Xem ai to gan dám làm càn ở đây. Giờ phát hiện hóa ra là một con sói con à?”, Chiêm Nhất Đao lạnh giọng. Người đàn ông kia run rẩy, sợ hết hồn.

“Xem ra là người quen rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu biết giờ cậu thành ra hế này thì khi đó ở Mặc Nguyệt Cốc đã không cứu rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.

“Bố, chi bằng hôm nay lấy mạng?”, Chiêm Hùng lên tiếng.

“Cũng được”, Chiêm Nhất Đao gật đầu: “Bố vẫn còn chút sức lực, thần y Lâm, để tôi xử lý người này cho”.

Nói xong, sát khí của Chiêm Nhất Đao bốc lên ngùn ngụt.

“Từ từ đã”, Lâm Chính trầm giọng. Chiêm Nhất Đao khẽ quay đầu.

“Muốn giết người này thì quá đơn giản, nhưng tôi muốn biết ai cử anh ta tới đây làm loạn”.

“Có lý”.

Chiêm Nhất Đạo gật đầu: “Chuột nhắt, còn không mau lăn tới đây”.

Người đàn ông nghe thấy vậy nào dám phản kháng, chỉ vội vàng bước tới và quỳ xuống: “Thần đao…xin tha mạng…”

“Nghe đây, giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nói ra toàn bộ sự thật, thần y Lâm hỏi gì thì đáp cái đó. Như vậy có thể thần y Lâm sẽ tha cho cậu. Còn nếu cậu không nghe theo thì tôi đành phải chia năm xẻ bảy cậu ra thôi”.

“Vâng…vâng tôi nói…Tiền bối thần đao, chỉ cần ông tha chết cho tôi thì bảo tôi nói gì cũng được”.

Lâm Chính thấy vậy thì bất ngờ lắm. Thần đao của lúc này còn khiến người đàn ông kia khiếp sợ như vậy thì thật sự là không đơn giản…

Lẽ nào người này đã từng thấy thực lực thật sự của thần đao nên mới sợ hãi như thế?

“Thần y Lâm, người này do cậu xử lý”, Chiêm Nhất Đao nói.

“Ừ, đưa người đi. Đồng thời dọn sạch hiện trường, khóa mọi thông tin”, Lâm Chính quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK