Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Bách Tùng hít sâu một hơi, lắc đầu: “Tôn Giả, nếu ông đến thăm thần y Lâm thì vào trong là được, còn đạo sinh tử này… Bách Tùng thực sự không đủ sức”.

Ông ấy nói xong bèn xoay người rời đi.

“Phế vật! Phế vật! Thần y Lâm gửi gắm sai người rồi!”.

Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, đổi lại là bình thường, ông ta đã giết Tần Bách Tùng.

Nhưng giờ phút này, ông ta không thể nổi giận, chỉ có thể âm thầm chửi mắng, bước nhanh vào trong.

Lúc này, cơ thể Lâm Chính cắm đầy ống, khắp người có đến hơn một trăm cây châm bạc, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.

“Thần y Lâm, cậu sao rồi?”.

Thần Hỏa Tôn Giả giữ chặt giường bệnh, thận trọng hỏi.


Ông ta gọi khoảng ba tiếng, Lâm Chính mới chầm chậm mở mắt ra.

“Tôn Giả, thật sự xin lỗi, có lẽ… phải chờ thêm một thời gian nữa tôi mới có thể chữa bệnh cho ông”.

“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói lời đó! Cậu phải nghỉ ngơi khỏe lên, cơ thể hồi phục rồi mới nói đến chuyện chữa bệnh cho tôi”, Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói, trong lòng lại cực kỳ tức giận.

Ông ta biết một đạo lý!

Lương y như từ mẫu!

Nhưng ông ta chưa từng được tiếp xúc.

Đến tận giờ phút này ông ta mới biết, hóa ra câu nói đó thật sự không phải nói suông!

“Tôi cũng không biết cơ thể tôi có thể hồi phục được nữa hay không. Thần Hỏa Tôn Giả, ông là người tôi kính trọng, tôi luôn hi vọng có thể đạt tới cảnh giới vô thượng giống như ông, cảnh giới giống như thần tiên ấy, nhưng tư chất tôi bình thường, vô cùng thấp kém. Đến nước này, tôi chỉ đành dùng hết khả năng để giúp ông bước vào cảnh giới chí cao vô thượng đó, cho nên… Tôn Giả, tôi sẽ nói cho ông biết phương pháp chữa trị cho ông, ông nhất định phải nhớ kỹ, đợi sau này gặp được người có y thuật cao siêu, nhất định phải nói người đó làm theo lời tôi. Nếu vậy, ông có thể xóa bỏ di chứng của thuật Hỏa Viêm, giúp ông đột phá cảnh giới thần tiên, không còn nỗi lo về sau nữa”, Lâm Chính khàn khàn nói.


Câu nói đó khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.

“Thần y Lâm, đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ tới tôi? Tôi mà có chuyện gì được? Cậu hãy nghỉ ngơi hồi phục cho tốt. Dù cậu cần thảo dược gì để chữa bệnh, tôi cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp cậu khôi phục. Còn phương pháp mà cậu nhắc đến, cậu đừng nói! Tôi cũng không muốn nghe!”, Thần Hỏa Tôn Giả nén nhịn nước mắt, cắn răng quát khẽ.

“Tôn Giả, những chuyện đó không quan trọng. Tần Bách Tùng là đệ tử của tôi, ông ấy… sẽ xử lý tốt. Nếu ông ấy có thể chữa, tôi sẽ không có gì phải lo”, Lâm Chính nói.

“Nhưng ông ta…”.

Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi.

Theo như những lời Tần Bách Tùng nói trước kia, e là ông ta cũng không thể chữa khỏi cho Lâm Chính.

Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, nói: “Tôi không hiểu việc chữa trị, nhưng cậu nói nghe xem, người đánh lén cậu lần này là ai? Thần y Lâm, cậu cứ việc nói ra, nếu cậu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt bọn họ chôn chung với cậu!”.

Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính lại im lặng.

Một hồi lâu không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK