Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2055

Lương Tiểu Điệp nhượng bộ càng khiến ngọn lửa kiêu căng của đám người này dâng cao

Bọn họ hếch mũi lên trời, kiêu ngạo tự mãn.

“Tôi đã nói mà, anh ta là đồ giả mạo!”.

“Ha, tuy cũng đẹp trai nhưng còn thua xa thần y Lâm”.

“Con nhỏ thối, định lừa bọn tao? Mày còn non lắm!”.

Tiếng cười khinh thường vang lên.

Lương Tiểu Điệp cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, vừa ấm ức vừa sợ hãi.

“Con người tao ghét nhất là bị người khác lừa! Tiểu Điệp, chắc mày biết tính chị mày chứ nhỉ? Mày nói xem trong tình huống này tao sẽ làm thế nào?”, Mãn Băng Hoàn đi tới, tay vuốt v e gương mặt đầy nước mắt của Lương Tiểu Điệp, mỉm cười nói.

“Chị, tha… tha cho tôi đi…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy.

“Có thể, nhưng lần trước tao đã nói, nếu còn thấy mày chưa chuyển trường thì sẽ để lại bảy lỗ trên cánh tay còn lại của mày! Bây giờ có phải chúng ta bắt đầu được rồi không?”.

Mãn Băng Hoàn cười nói, sau đó lại đốt một điếu thuốc, hút một hơi, đầu thuốc đỏ đưa qua đưa lại trước mắt Lương Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi lùi lại liên tục.

Nhưng người ở phía sau chặn lưng cô ta lại, không để cô ta lùi.

Cậu Vân không lên tiếng, im lặng theo dõi.

Cậu ta vẫn đang đợi.

Nếu lúc này Lương Tiểu Điệp vẫn không chịu khuất phục cầu xin cậu ta, cậu ta cũng xem như đã từ bỏ hi vọng đối với Lương Tiểu Điệp. Nếu vậy, Lương Tiểu Điệp có ra sao, cậu ta cũng sẽ không quan tâm.

“Đừng! Đừng!”.

Lương Tiểu Điệp sợ đến nỗi run rẩy điên cuồng, nhưng vẫn không cầu xin cậu Vân.

Cậu Vân có hơi tức giận.

“Giữ con ả đó lại cho tôi”, Mãn Băng Hoàn lạnh nhạt nói.

“Vâng, chị Băng Hoàn”.

Lại có hai người giữ lấy cánh tay Lương Tiểu Điệp.

“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Các người định làm gì? Mau buông tôi ra!”.

Lương Tiểu Điệp liều mạng giãy giụa.

Thế nhưng, dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Cô ta chỉ có thể mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Mãn Băng Hoàn dần dần đưa đầu thuốc lại gần cô ta.

Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập toàn thân cô ta.

Cho đến lúc này… một giọng nói hờ hững truyền tới.

“Này, rốt cuộc các người có cần tôi gọi điện thoại nữa không?”.

Bọn họ đều ngạc nhiên.

Lúc này mới chú ý tới “thần y Lâm” kia vẫn còn đang cầm điện thoại đứng một bên.

“Làm sao? Kịch cũng diễn xong rồi, anh vẫn nghĩ anh là người mà mình sắm vai à?”, một cô gái tỏ ra không vui.

“Tên này không có vấn đề về đầu óc đấy chứ?”.

“Tôi thấy là giống đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK