Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2296

Lâm Tử Yến lập tức khôi phục lại khả năng di chuyển. Cô ta giận tìm người muốn lao tới phía Lâm Chính nhưng lại bị người ở bên ấn lên phần đầu xe.

Cung Hỉ Vân tiến lên trước vài bước giơ tay lên là giáng liền liên tiếp mấy cái bạt.

Bốp, bốp, bốp…

Khuôn mặt của Lâm Tử Yến sưng vù lên, thế nhưng sự phẫn nộ và uất hận của cô ta không hề giảm, cô ta hận không thể há miệng giằng xé Lâm Chính từng thớ thịt trên người Lâm Chính đi cho rồi.

“Cô rất hận tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Dù sao cũng phải chết. Lâm thần y, hà tất tôi phải cúi đầu trước cậu?”, Lâm Tử Yến tức tối.

“Cô nói đúng!”

Lâm Chính gật đầu rồi lại nhìn Nha Sơn Tự và nói với giọng bình tĩnh: “Nơi này là phật môn thanh tịnh, đổ máu ở đây không được phù hợp cho lắm, đưa cô ta đi”.

“Chủ tịch Lâm, đưa cô ta đi đâu?”, Cung Hỉ Vân hỏi.

“Bên sông!”

Lâm Chính thản nhiên: “Tôi phải tận tay tiễn cô ta lên đường”.

“Được”, Cung Hỉ Vân gật đầu rồi lập tức trói Lâm Tử Yến lại.

Lâm Tử Yến vừa nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, cô ta vội gào lên: “Lâm thần y, cậu không thể ra tay với tôi. Cậu không thể đụng đến tôi! Tôi là người của nhà họ Lâm! Tôi là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Nếu cậu giết tôi thì nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho cậu, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Cô ta điên cuồng gào thét, thế nhưng không hề có tác dụng.

Lâm Chính đã nổi lên dã tâm.

Mặc dù con người này có lẽ có chút mối quan hệ với mình nhưng nghĩ tới người mẹ quá cố anh không muốn dùng thêm bất cứ thủ đoạn nào.

Những người này đều phải chết!

“Cậu sẽ phải chôn cùng tôi! Lâm thần y, tin tôi đi, cậu nhất định sẽ phải chôn cùng tôi”.

Lâm Tử Yến gào thét, toàn thân hoàn toàn mất đi kiểm soát, nhưng tất cả đều vô tác dụng.

Cô ta bị cưỡng ép nhét lên xe, bị hai tên đàn ông khống chế, cô ta căn bản không có cơ hội tháo chạy.

Cả hàng người lên xe dự định rời đi.

Lâm thần y và Tô Nhu ngồi trong xe, anh định định thần lại cho Tô Nhu rồi mới giải quyết Lâm Tử Yến.

Đúng lúc xe đang từ từ xuống núi.

Tạch, tạch, tạch…

Một loạt những âm thanh của trực thăng vang lên, không ít người nhìn về phía phát ra âm thanh thông qua cửa xe.

Một chiếc trực thăng đột nhiên bay tới, ở cửa trực thăng có một người đang đứng.

Người đó đang nhìn đoàn xe trên đường và đột nhiên bước về phía trước sau đó nhảy xuống khỏi trực thăng.

“A?”

Tất cả mọi người đều thét lên kinh ngạc, độ cao đó ít nhất cũng phải ba bốn chục mét.

Chiếc xe đi đầu lập tức được đạp phanh dừng lại, cả đoàn xe phanh gấp sau đó tất cả nhất loạt nhìn người đang bay từ trực thăng xuống. Người này cứ thế đáp xuống đại lộ trước mặt.

Bịch!

Con đường trước mặt ngay sau đó hiện lên một cái hố rất lớn…

Cát bụi bay mịt mù!

Tất cả mọi người kinh ngạc.

“Có tình huống!”

Cung Hỉ Vân ý thức được có gì đó không ổn nên lập tức hô lớn. Toàn bộ người trên hai chiếc xe lao xuống rút súng chĩa vào cái hố bụi bay mịt mù kia.

Lâm Chính cũng âm thầm quan sát, vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK