Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1555

“Dù bác có gọi cả ông trời tới thì cũng thế mà thôi. Bác xuống xe”, Lâm Chính quát.

Anh không thể nào chấp nhận được cứ nghe người khác nheo nhéo bên tai khi mình lái xe như thế. Anh đã có ý tốt tới giúp đỡ mà còn bị Lưu Mãn San làu bàu. Bà ta cũng chẳng là gì của anh, hà tất phải nề mặt?

“Cậu…”, Lưu Mã San tức tới mức á khẩu. Mặt bà ta đỏ linh căng.

Tô Dư thấy vậy vội vàng nở nụ cười: “Lâm Chính, anh đừng để bụng. Mẹ chỉ có cái miệng hay nói thôi. Xin lỗi anh…Mẹ, mẹ mau xin lỗi Lâm Chính đi”.

“Con nói cái gì?”, Lưu Mãn San nâng tông giọng của mình lên và chỉ vào mình: “Mẹ xin lỗi cậu ta á? Là con bị điên hay là mẹ bị điên đấy? Mẹ nói cho mà biết, đừng có mơ”.

“Thế nhưng, Lâm Chính tới giúp chúng ta, mẹ không cảm ơn thì thôi còn cứ đối xử như vậy, đương nhiên khiến người ta tức giận rồi. Mẹ đến phép lịch sự cũng không hiểu nữa….Sao mẹ có thể như thế được chứ?”, Tô Dư tức giận, vừa nói vừa thở hổn hển.

“Được lắm con nhóc này, mày dám dạy cả mẹ mày à? Mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không? Nên giờ muốn tạo phản chứ gì?”, Lưu Mãn San kích động, chỉ vào Tô Dư và chửi.

“Mẹ”, Tô Dư sắp khóc tới nơi. Cô gái cũng không biết phải nói gì, trong tình huống cấp bách, cô gái đành phải thở dài: “Lâm Chính, hay để em và mẹ gọi xe, anh tới đồn trước đi…”

“Cũng được?”, Lâm Chính lạnh lùng gật đầu.

“Gọi xe? Gọi xe gì? Nhà mình còn tiền gọi xe chắc? Cả đống nợ còn đó, làm gì còn tiền?”, Lưu Mãn San vội hét lên.

“Vậy phải làm sao? Hay là chúng ta đi bộ tới?”, Tô Dư nói.

“Đi bộ? Xa thế này có đi tới lúc họ nghỉ làm cũng không tới nơi được! Mẹ không đi”, Lưu Mãn San chống nạnh, hừ giọng.

“Vậy rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Hay là con cõng mẹ”, Tô Dư thật sự hết cách rồi.

Cô ta có tầm hơn 45kg mà đòi cõng mẹ mình ít nhất gần 70 kg thì không biết đi được mấy bước.

“Mẹ…mẹ ngồi xe này!”

“Vậy mẹ đừng nói gì Lâm Chính nữa được không? Giờ chúng ta đang nhờ người khác giúp đỡ, chứ không phải người ta nợ mình cái gì đâu. Thái độ cần tốt một chút”, Tô Dư bất lực nói.

Lưu Mãn San nghe thấy vậy thì cũng biết giờ không phải là lúc để bà ta phát tiết. Bà ta đành hừ giọng rồi không nói gì nữa.

“Mẹ…”, Tô Dư gọi lần nữa, bảo Lưu Mãn San xin lỗi Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với bà ta, anh chỉ trầm giọng: “Tô Dư, thôi bỏ đi, chúng ta mau tới đồn. Cô thắt dây an toàn vào”.

“Chuyện này…thật sự xin lỗi anh…Lâm Chính…”, Tô Dư tỏ vẻ có lỗi.

“Không có gì…”, Lâm Chín thản nhiên nói, sau đó lại đạp chân ga phóng đi.

“Tỏ ra ngầu cái gì chứ? Lấy tiền của Tô Nhu mua một chiếc xe thì có gì ghê gớm”, Lưu Mãn San lầm bầm.

Mặc dù bà ta nói rất nhỏ nhưng Lâm Chính có thể nghe thấy. Tuy nhiên anh cũng không nói gì. Trên đường đi, Lưu Mãn San cảm thấy không vui bèn móc điện thoại ra nhắn tin cho Trương Tinh Vũ: “Thằng rể nhà cô mua xe từ bao giờ thế?”

Trương Tinh Vũ nhanh chóng đáp lại: “Xe gì cơ, nhà tôi có mua xe gì cho nó đâu!”

“Vậy chiếc Passat này là của ai thế?”, Lưu Mãn San hỏi với vẻ tò mò.

“Passat à? Dù sao thì cũng không phải xe nhà tôi. Hoặc là ăn trộm, hoặc là đi mượn. Nhà tôi có tiền chắc mà còn mua xe cho thằng đó! Mua cho nó chiếc xe đạp mà tôi còn cảm thấy lãng phí nữa là”, Trương Tinh Vũ nói bằng giọng không được thân thiện cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK