Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Còn người nhà họ Cổ đã đứng như trời trồng.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Anh tôi đang đứng ngay đây, các người muốn đòi lại công bằng thì đòi đi!”, đúng lúc này, Lương Huyền Mi quát lên.

Người nhà họ Cổ ai nấy tái mét mặt, không dám nói gì.

Lúc này, con trai cả của Cổ Sam mới ý thức được sự tình không đúng, run rẩy nói: “Lâm… Lâm nguyên soái, chúng tôi có mắt như mù, xin… xin cậu tha tội…”

“Mẹ anh phẩm chất không đoan chính, chỉ biết đến lợi ích, em gái tôi chỉ tặng đồ không được quý giá lắm, đã bị bà ta cố ý làm khó, thậm chí còn giúp người khác bắt nạt cô ấy, còn rạch mặt cô ấy. Loại người này không xứng làm thầy! Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng không muốn đôi co với các anh. Tóm lại các anh nghe đây, dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu còn chọc vào tôi, thì lần sau tôi không chỉ dùng võ mồm thôi đâu”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó phất tay: “Chúng ta đi!”.


Dứt lời, anh sải bước đi thẳng về phía cửa.

Đám người Lương Huyền Mi vội đi theo.

Hai nhà Cổ Thư giương mắt nhìn theo, miệng câm như hến.

Sau khi Lâm Chính rời đi, Thư Thái vẫn còn uất hận lắm. Hắn hôm nay bị mất mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chắc hắn sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh nữa.

“Ông nội, hôm nay chúng ta đã phải cúi đầu trước thần y Lâm như thế thì có đáng không? Dù thần y Lâm có là nguyên soái thì với sức mạnh nhà chúng ta mà chúng ta phải sợ sao?”, Thư Thái bặm môi, cảm thấy không phục.

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cậu ta là một vị nguyên soái phi thường. Phía trên đã để cậu ta quản lý doanh trại phía Bắc rồi”, ông cụ Thái nói.

“Doanh trại phía Bắc sao?”, Thư Thái bàng hoàng.


Ông cụ Thái chỉ lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, không thể giải thích với cháu được. Tóm lại là từ hôm nay, cháu gặp thần y Lâm thì phải tránh ra. Nếu như giữa cháu và cậu ta xảy ra xung đột, cậu ta mà muốn cháu chết thì ông nội cũng không bảo vệ được”.

Thư Thái nín thở, sợ hãi nhìn ông nội. Đến ông nội cũng không bảo vệ được sao? Thần y Lâm đáng sợ tới vậy cơ à?Sau khi đưa người nhà họ Lương về, Lâm Chính tạm biệt họ và định quay về Giang Thành.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đã thu dọn xong hành lý, họ sẽ đáp chuyến bay buổi trưa. Lâm Chính cũng không lòng vòng nữa, anh đi thẳng tới sân bay.

Hai chiếc xe đỗ bên đường. Cửa xe kéo xuống, Nông Đường Công ngồi bên trong ra hiệu với anh. Lâm Chính hiểu ý, để Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân ngồi sau xe, còn anh thì lên xe của Nông Đường Công.

Chiếc xe khởi động.

“Tôi có nghe nói về đội quân ở phía Bắc nhưng tôi không nghĩ là họ có nguyên soái, hơn nữa…tại sao lại cử tôi tới đó?”, Lâm Chính hỏi thẳng

“Nguyên nhân thì có rất nhiều. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là y thuật của cậu”, Nông Đường Công nói.

“Y thuật của tôi sao?”

“Đúng vậy, cuộc chiến với nước Anh Hoa đã khiến phía trên được thấy vũ lực của cậu. Nhưng dù là tôi hay vị ấy thì đều biết cậu là một bác sĩ. Mặc dù cậu bieets võ nhưng không phải là một võ giả thực sự, vậy mà sức chiến đấu cậu thể hiện trong cuộc chiến với nước Anh Hoa lại có thể đặt tới mức độ cao nhất của một võ giả. Chúng tôi luôn cho rằng cậu đã dựa vào y thuật cổ để nâng cao năng lực của mình mới có thể trấn áp được đám đông như thế, có đúng không?”, Nông Đường Công mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK