Mục lục
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1848

Ông ta phát hiện không biết từ lúc nào trước cửa nhà đã đậu chật kín ô tô, vô số người dân nước Mễ tụ tập ở trước cửa, giơ cao tiền giấy trong tay, hét lớn.

“Cô Anna, xin cô hãy bán thuốc đặc trị cho chúng tôi!”

“Cầu xin cô, cô Anna!”

“Cô Anna, tôi muốn gặp cô!”

Tiếng la hét vang lên không ngừng.

Bố mẹ của Anna hoàn toàn choáng váng.

Anna cũng ngây người tại chỗ.

Lúc này, cô ta mới lờ mờ hiểu ra ý đồ của thầy mình.

Lần này địa vị trong nước của cô ta e là sẽ hoàn toàn áp đảo Ramon.

Cô ta đã trở thành hy vọng duy nhất của vô số người dân, là vị cứu tinh duy nhất…

Lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.

Anna liếc nhìn dãy số, là một số lạ.

Cô do dự một lúc, nhưng vẫn ấn nút kết nối.

Tuy nhiên, sau khi trò chuyện được vài câu, vẻ mặt Anna đã thay đổi ngay lập tức.

“Thưa ông, tôi phải gọi điện cho thầy của tôi trước…”, Anna lo lắng nói.

“Tôi đợi điện thoại của cô, cô Anna!” đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nghiêm túc, sau đó cúp máy luôn.

Lâm Chính đã lên chuyến bay đến Giang Thành.

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa xuống máy bay, Anna đã gọi điện tới.

“Anna, sao vậy? Có gặp phải phiền phức gì không?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Thầy à, đúng là tôi đang gặp phải một chuyện phiền phức”, Anna thở dài, thấp giọng nói nhỏ: “Vừa rồi người phụ trách bên chính phủ nước Mễ gọi điện cho tôi”.

“Ồ?”

Lâm Chính híp mắt: “Ông ta nói gì?”

“Ông ta yêu cầu tôi ở lại nước Mễ, hơn nữa hy vọng tôi có thể cung cấp đủ thuốc chữa cho người bệnh bị viêm mũi và bệnh nhồi máu não trong nước”, Anna thở dài nói.

“Hình như đây không phải là chuyện mà người phụ trách bên phía chính phủ có thể quyết định nhỉ?” Lâm Chính nói.

“Nên tôi rất khó xử, phía chính phủ nói rằng nếu tôi không làm điều này, họ sẽ hạn chế tôi rời khỏi nước Mễ, nói cách khác nếu tôi không cung cấp đủ thuốc chữa bệnh cho họ, tôi sẽ không thể đi nước Y…”, Anna chua xót nói.

“Vậy thì không đi nữa”, Lâm Chính cười nói.

“Thầy, ý của thầy là…?”

“Điều tôi không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, bọn họ càng uy hiếp tôi, tôi càng không làm, tính tình tôi rất kỳ quái, bọn họ không cho cô đi thì cô không đi là được!” Lâm Chính nói.

Anna gật đầu: “Nếu thầy dự định như vậy thì Anna nhất định sẽ dùng toàn lực phối hợp với thầy”.

“Trong khoảng thời gian này, cô cứ ở nhà đọc sách đi, bảo với người phụ trách đó hãy đích thân tới nói chuyện với tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK